VIẾT VỀ NƯỚC MỸ - NỢ TÌNH MỘT MÓN TRỨNG CHIÊN - Trang 28

trời sụp tối, cả bọn cứ cầm guitar ngồi trước cửa, mượn ánh trăng làm
đèn nghêu ngao đàn hát, ăn củ sắn, củ mì... để quên cái nghèo thấy
cũng vui. Thời 76, 77 cơm gạo gay go lắm, nuôi nổi một vợ một con đã
là hay lắm rồi. Vậy mà...

Một bữa anh Quân cũng đạp xe đạp từ Thủ Đức về chơi, cũng

ngồi trước cửa cũng cầm đàn như mọi khi... Tôi mới quay vào bếp
nướng mấy củ khoai thì nghe giọng anh bạn ở bên ngoài:

“Bác Hai, đi bằng gì xuống đây? Đừng có ngại để chút con chở

bác về... trển. Đi xe ôm chi cho tốn tiền.”

Anh nói thân mật như nói với một người đã thân từ lâu. Tôi thắc

mắc ló đầu ra coi... ai?

Bác Đạm ba chị Thủy.
Tôi gặng hỏi anh Quân:
“Bộ anh cũng quen bác Đạm hả? Hồi nãy anh đòi đèo bác về, mà

về đâu?”

Thì ra ở một xóm đạo trên Thủ Đức, cũng có một gia đình làm cho

người ta ngưỡng mộ như vậy. Người đàn ông đó bô trai, lịch lãm cũng
không nề hà bất cứ công việc nặng nhọc nào: chẻ củi, gánh nước, giặt
đồ, nấu cơm... đưa vợ đi tản bộ mỗi khi ông về thăm nhà (vì nghe đâu
ông làm tận trên Sài Gòn). Người đàn ông đó không ai xa lạ, đó là bác
Đạm xóm tôi. Và một chi tiết nữa, khiến người ta không thể nào tin,
bác Đạm là người giữ chức vụ cao trong thủy cục, và cả hai người đàn
bà kia đều không ai có nhan sắc cả.

Hỏi sao họ đều may mắn thế!

***

Đang tẩn ngẩn, tần ngần nghĩ xem người đàn ông cho tương lai

của mình sẽ phải như thế nào, thì... bà thím tôi qua thăm, mang xách
lung tung đủ thứ nào chè, nào xôi, gỏi sứa tôm tít, bánh nậm, bánh bèo,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.