VIẾT VỀ NƯỚC MỸ - NỢ TÌNH MỘT MÓN TRỨNG CHIÊN - Trang 74

tuyết lạnh, không có một đứa trẻ nào ra ngoài trong bầu không khí giá
buốt này:

- Ủa, em đi đâu vậy Minh? Còn mẹ và chị Khánh Phương đâu rồi?
- Mẹ đi làm chưa về, chị Phương đi học.
Anh Thanh nắm tay tôi dắt về nhà anh ấy, mở tivi cho tôi xem và

tôi ngủ quên ở đó cho đến tối mịt.

Khi anh Thanh đem tôi về trả lại cho mẹ thì gia đình tôi đang vô

cùng hỗn loạn, mẹ khóc bù lu vì tưởng tôi đã bị bắt cóc. Sau này tôi
mới biết bác Thu (người mà mẹ nhờ giữ tôi) biết được tôi đã đi mất,
bác hoảng hốt đi tìm thì nghe có người trong khu cư xá nói thấy tôi
lang thang một mình ngoài đường. Mẹ vừa khóc vừa nói:

- Nếu con thương mẹ thì đừng đi ra ngoài đường một mình nghe

Minh!

Tôi ngây thơ hỏi mẹ:
- Mẹ có nhận được thư con gởi cho mẹ không?
Mẹ tôi chưng hửng:
- Thư gì?
- Thư con dán trên cánh cửa đó!
Mẹ vừa cười, vừa khóc và chìa tờ giấy cho tôi:
- Con không cần viết thư cho mẹ, cứ ở yên trong nhà bác Thu, như

vậy là con thương mẹ đó Minh à! Con nhớ chưa?

Tôi gật đầu và sau đó ráng ở nhà bác Thu sau giờ học để chờ mẹ

đón về, dù rằng ở đó thật là chán vì bác Thu có hai đứa con gái suýt
soát tuổi tôi, tụi nó nói chuyện và cãi nhau luôn mồm bằng tiếng Mỹ
(tụi nó qua trước tôi và không bao giờ nói tiếng Việt), còn thằng em là
David thì luôn luôn lục cặp tôi để phá phách. Tôi không nói cho mẹ
nghe những điều này, chịu đựng cho đến khi mẹ dọn nhà đi nơi khác.
Ôi thời gian đó thật là lâu!

Học được một năm ở lớp hai, tôi không nhớ là tôi học như thế nào

mà sắp sửa vào niên học mới bà Misty kêu điện thoại nói với mẹ rằng:
bà muốn tôi học lại lớp hai một năm nữa. Bà Misty là một người đàn bà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.