VIẾT VỀ NƯỚC MỸ - NỢ TÌNH MỘT MÓN TRỨNG CHIÊN - Trang 82

- Dù khác màu da, ngôn ngữ nhưng cậu ta là người chịu khó học.

Hơn nữa người ta chỉ cần ở vài tuần thôi, nhà mình còn phòng trống tại
sao không giúp cậu ta lúc này. Mẹ giúp đỡ người ta để sau này các con
trong những lúc lỡ bước, sa chân cũng có người giúp lại. Nào ai biết
được tương lai của mình. Mẹ còn nhớ hồi...

Tôi tiếp lời:
- Hồi mẹ đi buôn đường Saigon, một lần xe bị hư giữa quãng

đường Phú Cường, Phú Quốc...

Chị Khánh Phương cười ré lên:
- Nói sai rồi, làm gì có Phú Quốc ở giữa đường đi Saigon!
Tôi vừa cười vừa sửa lại:
- Giữa quãng đường Phú Cường, Phú Túc, có một gia đình kia cho

mẹ và nhiều hành khách ngủ nhờ trong nhà mà chẳng lấy đồng tiền
nào. Bà chủ nhà rất là nhân từ và là người Bắc di dân.

Chị Khánh Phương lại cười to:
- Di cư chứ không phải di dân. Đố Minh nhà bà ta có bàn thờ ai?
- Bàn thờ Chúa và Đức Mẹ. Khi nhìn lên bàn thờ Chúa, tuy là một

người đạo Phật, mà mẹ thấy lòng ấm áp vô cùng vì mẹ đang được ở
trong một ngôi nhà của một người tử tế, giữa quãng đường vắng vẻ,
quạnh hiu khi chuyến xe bị trắc trở một cách bất ngờ.

Chị Phương khen tôi:
- Trí nhớ tốt! Mà không nhớ sao được khi mẹ đã kể đi, kể lại mấy

trăm lần rồi Minh nhỉ!

Mẹ làm mặt giận:
- Những câu chuyện đó không kể đi kể lại thì kể chuyện gì đây,

không lẽ mẹ kể chuyện mấy tên lơ xe đánh nhau sứt đầu lỗ trán hay
sao?

Chị Khánh Phương không phản đối việc tôi mang Coffy về nhà

nữa, có lẽ chị sợ một ngày nào đó tôi lang thang lỡ đường không ai đỡ
đần, chứa chấp. Mẹ luôn luôn nhắc nhở chị ấy: phải thương tôi nếu quả
thật chị thương mẹ. Chị Khánh Phương hay phàn nàn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.