VĨNH BIỆT MÙA HÈ - Trang 10

Hằng từ chối:

− Mẹ đã cho con rồi.

− Thôi mà, cầm giùm ba đi mà. Mẹ con hà tiện thấy mồ ! Làm sao con

đủ xài ? Ba muốn gì, con biết rồi mà…

Điều này thì Hằng biết rất rõ. Ba không bao giờ muốn Hằng phải thua

kém ai. Ngay từ những ngày Hằng còn nhỏ xíu, ông Quang chưa làm giám
đốc, gia đình chưa khá như bây giờ, ông vẫn luôn cố gắng thực hiện điều
mong muốn đó, trong khả năng cao nhất. Ông thường nói với mẹ Hằng,
thua kém người khác là một mặc cảm rất nặng nề mà ông đã phải chịu suốt
thời thơ ấu. Ông đã nỗ lực hết mình để con ông không còn phải mang mặc
cảm ấy.

Trước kia, đôi khi Hằng cũng thắc mắc khi thấy cuộc sống của nhà mình

quá thuận tiện, dễ dàng. Khi cô bắt đầu lớn lên, ông Quang lên phó giám
đốc rồi giám đốc, gia đình cô hầu như không còn thiếu một thứ gì gọi là
phương tiện sống hiện đại. Đến nhà bạn bè chơi, cô ý thức rất rõ sự giàu có
của nhà mình. Chỉ riêng bản thân cô đã đủ: cô có phòng học riêng trang bị
đầy đủ, có đàn piano dù cô chỉ học cho biết với cô giáo dạy tư… Với
phương châm không để cô phải thua kém ai, hầu như cô cần gì là có nấy.

Có lần Hằng đánh bạo hỏi ba xem lương của ông một tháng là bao nhiêu.

Ông Quang cười cười:

− Chà, hôm nay lại truy đến lương của ba kia à ? Bao nhiêu hả ? Tất

nhiên là cao nhất trong toàn công ty. Nhưng con nên nhớ, thời buổi này
không có người nào sống nổi bằng đồng lương đâu, phải đi làm lậu, làm
thêm, hay đi buôn lậu, đi bán chui, mánh mung, thu vén. Còn ba, thuộc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.