VĨNH BIỆT MÙA HÈ - Trang 108

Cô xoay người lại. Mẹ đứng trước mặt cô, mặt tái nhợt. Chiếc áo ngủ

mỏng manh, xộc xệch. Mái tóc rối. Đôi mắt cụp xuống. Đôi môi... Trời, đôi
môi ấy, khi nãy... Và hai bàn tay với những móng dài sơn màu hồng cánh
sen đang run rẩy kia nữa, giờ Hằng mới biết chúng chính là thủ phạm của
những vết xước dọc hai bên hông chú Đăng, chứ không phải ai khác. Đôi
bàn tay ấy đã từng vuốt ve Hằng, từng âu yếm ba... Trời ơi, sao mẹ lại có
thể làm được chuyện tồi bại như thế !

Ánh mắt Hằng lạnh như băng. Mẹ như một tử tội, quỳ sụp xuống bên

giường Hằng, nắm lấy tay cô:

− Con tha lỗi cho mẹ.

Hằng lẳng lặng giằng tay ra và quay mặt vào tường. Thế là hết, người mẹ

mà cô yêu quý !

Giọng mẹ cô đều đều vang lên:

Nhiều năm qua, ba và mẹ không còn yêu nhau nữa... Ba con có rất nhiều

nhân tình, kể cả cô thư ký hiện nay của ổng …

Hằng ngồi bật dậy, hét:

− Im đi ! Bà không được quyền nói xấu ba tôi.

Hai mẹ con trừng trừng nhìn nhau. Mặt bà Quang lộ vẻ đau khổ cùng

cực. suốt 18 năm, đây là lần đầu tiên đứa con duy nhất đã xưng "tôi" với
bà. Đứa con mà bà vẫn hãnh diện và đặt rất nhiều kỳ vọng. Đứa con mà bà
đã một thân một mình vất vả nuôi nấng, trong những ngày ông Quang lại
vào Nam chiến đấu biền biệt, thậm chí có khi hằng năm trời không nhận
được một chút tin, trong lúc mẹ ông đã bị bệnh, qua đời. Lúc ấy, Đăng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.