VĨNH BIỆT MÙA HÈ - Trang 113

Bà Quang thở dài:

− Tất cả chỉ vì con, Hằng ạ.

Hằng gần như quát lên:

− Vì con ? Không, con không cần sự đối xử dối trá đó. Vì con ? Ba mẹ

chán nhau thì bỏ nhau đi, tại sao lại lừa dối con ? Vì con à ? Nói thật mẹ,
bây giờ con chỉ muốn chết !

Bà Quang ngồi sụp xuống lết tới ôm chân Hằng:

− Đừng Hằng, con đừng nói vậy. Con mà chết thì mẹ làm sao sống

được ? Con hãy coi như đời mẹ đã bỏ đi rồi. Mẹ chỉ mong con hãy sống
bình thường, học thật giỏi để chuẩn bị vào đời cho tốt hơn.

− Sống bình thường ? - Hằng cười gằn - Sống bình thường sau tất cả

những chuyện đã xảy ra ? - Và cô lại thấy nóng mặt vì xấu hổ - Thôi, mẹ về
phòng đi. Con đang mệt lắm, cần được nghỉ. Con đi tìm mẹ là vì muốn xin
mẹ thuốc uống. Nhưng thôi, giờ cũng khỏi cần !

Bà Quang nhìn Hằng trân trối, nhưng cô đã xoay người lại và đưa tay

bấm tắt đèn ngủ. Căn phòng tối đen. Bà Quang khóc nấc lên và đi lùi dần ra
khỏi phòng con gái, đứa con mà bà biết từ nay sẽ coi như bà không còn tồn
tại trong nó.

*

Khi Hạ đến thăm, thì Hằng và ba đang nói chuyện với nhau ở phòng

Hằng, nên cô không thể đưa bạn lên phòng và tiếp lâu như thường lệ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.