VĨNH BIỆT MÙA HÈ - Trang 137

− Ba đi Đà Lạt rồi.

− Còn mẹ ?

− Mẹ bỏ bố con em rồi.

Cả hai cùng im lặng một lúc. Rồi Hằng thầm thì:

− Tại sao thầy hay đứng trước nhà em vậy ?

− Em biết rồi mà.

− Biết sao ?

− Anh yêu em.

Minh thấy nhẹ người khi đã nói được tiếng “anh” mà Hằng chỉ im lặng.

Suốt quãng đường sau đó, cô tựa đầu vào vai Minh, thiu thiu ngủ. “Anh yêu
em”, “Anh yêu em”... Người ta có thể nói tiếng yêu nhau dễ dàng như thế
sao ? Biết bao nhiều lần ba đã nói câu ấy với mẹ ? Và biết bao nhiêu lần
chú Đăng cũng đã nói câu ấy với mẹ ? Rồi bao nhiêu lần thầy Minh đã nói
với vợ ? Bao nhiêu người đã nói tiếng yêu nhau và rồi đã phản bội nhau ?
Tất cả đều vô nghĩa và phù phiếm !

Ngồi phía trước, Minh cảm thấy như mình đang sống trong mơ, thậm chí

mơ cũng không thấy nổi. Hương tóc Hằng thơm ngát. Và bộ ngực trẻ trung
của Hằng - mà Minh cảm nhận rất rõ đang để trần sau lớp vải áo pull mềm
mại - tựa hẳn vào lưng Minh. Minh cảm thấy dường như từng đầu dây thần
kinh trên lưng mình đang căng ra để đón nhận hết những cảm giác mê đắm
kia. Và không kềm chế được xúc động, anh đưa một tay ra sau, tìm tay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.