VĨNH BIỆT MÙA HÈ - Trang 222

Hạ đau khổ viết vào nhật ký:

Mình buồn quá, không muốn làm gì nữa, không muốn học gì nữa. Sao L

lại có thể đối xử với mình như vậy ? Con người ta có thể thay đổi 180 độ
chớp nhoáng như vậy sao ? Mình không tin. Chắc chắn phải có một lý do
nào đó, nhưng sao L lại không chịu nói với mình ? Hay L đã quyết định sẽ
theo gia đình đi Mỹ ? Trước đây, L nói sẽ ở lại Việt Nam kia mà. Ngay cả
ba L cũng đang do dự nhiều về chuyện này... Mà đi Mỹ thì cứ đi, tại sao lại
làm mặt xa lạ với minh ? Đâu rồi những lời hứa bạn bè, những ánh mắt
thân thiết ? Sao vậy L ? Sao L ác vậy ?...

Những dòng chữ ấy, bà Nga vẫn tiếp tục đọc được. Hạ hoàn toàn không

ngờ chìa khóa phòng riêng của cô, mẹ cũng có một chiếc. Quyển nhật ký
cất sâu bên trong chiếc hộc bàn dưới cùng cũng không thoát khỏi mắt bà.
Bà vừa mừng vừa lo khi hiểu những tâm sự mới của con. Vậy là Long đã
rất triệt để. Tốt. Nhưng thái độ ấy có thể gây một phản ứng tiêu cực ở Hạ.
Con bé mà không chịu học hành nữa thì gay quá ! Bà Nga theo dõi Hạ rất
sát. Cô ăn uống uể oải hẳn, ở nhà là cứ rúc lên phòng, trái với bình thường
rất thích xuống sinh hoạt, trò chuyện vui vẻ với cả nhà ngoài những giờ học
theo đúng quy định tự đặt ra. Không khéo lại có tác dụng ngược thì nguy.
Phải làm sao cho con bé vui lên bây giờ ? Không ngờ chuyện của chúng nó
đã ăn sâu như vậy. May mà mình hay và can thiệp còn kịp.

Nỗi lo của bà Nga cũng chính là nỗi lo của Long. Long biết Hạ đang

buồn lắm. Chính Long cũng đang đau khổ đến rệu rã cả tâm hồn. Anh cũng
không thể làm gì được. Dùng hết nghị lực để ngồi vào bàn học, thì những
con chữ cũng cứ nhảy múa trước mắt, nhòe đi, rồi gương mặt u buồn của
Hạ lại hiện ra, với đôi mắt trĩu nặng nhìn anh. Đã mấy lần Long định gặp
Hạ, kể lại hết những gì đã xảy ra. Và cũng không biết bao nhiêu lần, Long

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.