Banana Yoshimoto
Vĩnh biệt Tugumi
Chương 2
Mùa xuân và chị em nhà Yamamoto
Vào đầu xuân năm ấy; bố chính thức li dị với vợ cũ và gọi 2 mẹ con tôi
chuyển lên Tokyo. Lúc đó; tôi vừa dự kì thi vào 1 trường ĐH ở Tokyo và
đang chờ kết quả; lại thêm những liên lạc của bố nên cả tôi và mẹ đều trở
nên cực kì mẫn cảm với tiếng chuông điện thoại. Đúng thời gian này;
Tugumi lại thường hay cố tình gọi điện mỗi ngày 1 vài bận. Toàn là những
cuộc điện thoại làm người khác cảm thấy khó chịu kiểu như : “ Chẳng có gì
đâu; mày có khỏe kô?” hay “ Hoa anh đào rơi rồi!”… Tuy nhiên; khi đó cả
tôi và mẹ đang trong tâm trạng lâng lâng nên mỗi lần Tugumi gọi đến
chúng tôi đều có thể vui vẻ đáp lại “ Ái chà; kô phải lại Tugumi đấy chứ…
Thế nhé; lần sau lại gọi nhé!”
Vào thời gian đó; cả 2 mẹ con đều vui vẻ; tràn ngập 1 dự cảm tốt lành rằng:
“ Cuối cùng; cũng đã sắp chuyển lên Tokyo rồi.” Điều đó nghĩa là tuyết đã
tan. Mẹ thực sự đã chờ đợi điều này lâu lắm rồi trong khi vẫn vui vẻ làm
việc tại nhà nghỉ Yamamoto. Mẹ hoàn toàn kô có vẻ gì khổ tâm. Nhưng đó
chỉ là sự giả vờ trên nỗi đau khổ càng bị kìm nén đến cực độ; tôi nghĩ chính
vẻ mặt rạng ngời như kô có gì của mẹ khiến bố lo lắng; hay về hơn và kô
bỏ rơi mẹ. Mẹ hoàn toàn kô phải người mạnh mẽ nhưng nhiều khi mẹ cứ cố
tỏ ra mạnh mẽ 1 cách vô thức. Thảng hoặc tôi nghe thấy mẹ than thở với dì
Masako nhưng thường mẹ vừa mỉm cười vừa nói nên nghe kô có vẻ gì là
những lời than thở; còn dì Masako mặc dù gật đầu cười nhưng dường như
cũng kô biết nên đáp lại thế nào. Dù những người chung quanh có đối xử
tốt đến mấy thì chẳng có gì thay đổi đối với một người tình ăn nhờ ở đậu và
hoàn toàn kô có 1 tương lai tốt đẹp. Hẳn là mẹ đã sống trong tâm trạng bất
an và có nhiều khi mệt mỏi muốn khóc. Dường như hiểu được nỗi lòng của
mẹ nên tôi đã lớn lên mà kô trải qua thời dậy thì chống đối.
2 mẹ con cứ sống và chờ đợi bố như thế. Thị trấn ven biển đã cho tôi thấy
nhiều điều.