VĨNH BIỆT TUGUMI - Trang 60

rồi, lúc nãy khi Kyoichi gọi tên Tugumi, trong tôi vụt xuất hiện hình ảnh
của cậu ta và Tugumi nhập vào nhau, rực sáng. Tôi hiểu rằng, sự quan tâm
cao độ mà 2 người dành cho nhau đã giao cảm với nhau xuyên qua buổi
chiều mưa mệt mỏi này.. Tôi rát tự tin vào cảm giác của mình. Có lẽ điều
mà tôi cảm nhận được từ hai người này là thứ được gọi là số phận, hay là
điềm bào của 1 tình yêu mạnh mẽ.
Nhìn bảy sắc màu lóng lánh trên lớp nhựa đường đẫm nước đang bốc hơi
của con đường xám xịt, tôi vừa đi vừa thực lòng nghĩ như vậy.
- Chờ chút nào, đi thăm người bệnh thì phải mua thứ gì đó chứ? Cô ấy thích
gì nhỉ?
Kyoichi đột nhiên thốt ra những lời mà tôi kô hề nghĩ tới.
- À, nó nói muốn uống nước táo, ăn dưa tây và sushi.
- Những thứ đó ăn lẫn với nhau hình như kô tốt đâu.- Kyoichi nói, nghiêng
nghiêng đầu tỏ vẻ nghi hoặc. Cái đó có phải là “gieo gió gặp bão” kô nhỉ,
tôi nghĩ vậy và cười khúc khích kô dứt.
- Tugumi ơi, có khách này!
Vừa hưng phấn tưởng tượng ra ánh mắt kinh ngạc của Tugumi và trò trêu
trọc lừa gạt đó, tôi khẽ khàng mở cửa.
Nhưng Tugumi kô có ở đó.
Trong căn phòng sáng ánh đèn, chỉ có chiếc chăn đắp dựng lên như khi
Tugumi đi ra ngoài. Tôi sững sờ. Dù Tugumi bao giờ cũng là đứa hay làm
những chuyện khác thường nhưng nó đang sốt đến gần 39 độ cơ mà.
- Kô có…- tôi lẩm bẩm.
- Cậu nói đang ốm lắm cơ mà.
Kyoichi nói bằng 1 thứ tiếng Nhật kô bình thường, lông mày cau lại.
- Chắc chắn là vậy mà.- tôi bối rối
- Cậu đợi chút nhé. Tớ thử xem ở dưới nhà.
Tôi chạy ra chỗ cửa ra vào, khom người, tìm xăng đan của Tugumi trong tủ
giày. Tìm thấy đôi xăng đan đi biển có đính bông hoa màu trắng mà
Tugumi thường đi xếp ngay ngắn lẫn trong những đôi xăng đan của khách
trọ, tôi thở phào. Đúng lúc đó, dì Masako từ hành lang đi tới, hỏi: “sao thế
cháu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.