VĨNH BIỆT TUGUMI - Trang 62

chuyện như thế thường xuyên xảy ra.
- Vẫn kô thấy…- Chúng tôi dừng lại trước phòng Tugumi, thở dài.
- Đằng này cũng kô có ạ.- Kyoichi vừa nói vừa bước lên cầu thang đi tới.
Hình như cậu ta đã đi ra ngoài mà kô che ô nên tóc ướt nhèm.
- Để cho cháu ướt hết thế này… cô xin lỗi nhé.
Kô biết cậu ta là ai nhưng dì Masako vẫn nói lời xin lỗi. Trật tự từ hỗn loạn.
- Có lẽ Tugumi đi đâu xa xa. – Tôi nói, rồi ngẫu nhiên đi tới phía có sân
phơi quần áo định ngó ra ngoài, tôi nhìn ra bục phơi qua cái cửa sổ lớn có
khung bằng gỗ thông ra bên ngoài.
Thế rồi, tôi phát hiện ra.
- Đây rồi…
Tôi hổn hển báo với dì rồi lạch cạch mở cửa sổ. Chẳng hiểu sao, Tugumi
đang chui vào giữa sàn của bục phơi quần áo và nóc nhà tầng hai. Ngẩng
đầu nhìn tôi qua khe hở giữa các tấm ván, vẫn cúi người lom khom,
Tugumi nói:
- Lộ rồi!
- Cái gì lộ? Mày đang làm gì đấy?
Rất ngạc nhiên, tôi hỏi. Tôi chẳng hiểu tại sao.
- Trời ơi! Sao lại đi chân trần ở chỗ lạnh như thế này. Con mau vào đây đi.
Lại sốt bây giờ!
Dì nói, giọng đã bình tâm trở lại. Rồi dì kéo tuột Tugumi đang ướt lướt
thướt ra khỏi bục phơi quần áo.
- Mẹ sẽ mang khăn tắm đến, con vào chăn nằm đi. Hiểu chưa?
Sau khi dì chạy xuống cầu thang, tôi nói.
- Tại sao Tugumi lại ở cái chỗ quái quỷ đó?
Quả thật lúc chơi trốn tìm, Tugumi đã rất hớn hở trốn vào chỗ đó. Nhưng
bây giờ kô phải lúc để chơi trốn tìm. Chẳng cần nói ai cũng hiểu.
- Tại mày đấy.- Tugumi chếnh choáng do sốt, mỉm cười trách móc nói.
- Mày hoan hỉ ra mặt khi đưa Kyoichi về nhà hòng làm tao ngạc nhiên
nhưng tao đã thấy hết qua cửa sổ nên muốn đập tan âm mưu của mày.
- Mẹ cậu hiền nhỉ!- Kyoichi nói. Anh chàng tinh ý đã xin phép ra về nhưng
cả dì, Tugumi và tôi đều 1 mực níu giữ nên cuối cùng lại ở lại cùng uống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.