VINH QUANG VÔ ÍCH - Trang 17

- Ừ thì anh ta đến, thế sao nữa? Tôi đã đưa anh ta sang bên cụ Vít-tơ-

rô-khan-kai-a ở. Gì nữa nào. - Hai tay chống nạnh, mặt sa sầm xuống, Ka-
ti-u-cha phát khùng lên tiếp: các chị muốn cho hắn ta là tình nhân của tôi
đấy hẳn?

A-nít-xi-a Xuốc-ba-tô-va, một chị béo mập nói:

- Có lẽ là một ý kiến hay đấy. Chắc chắn giúp cho mày đổi tính đi đấy

Ka-ti-u-cha ạ.

Vừa nói xong thì Ka-ti-u-cha phá lên cười:

- Cứ mà rỗi hơi tán róc đi! Các cô ngồi tất cả đó đừng làm gì hết! Đến

giờ đánh rơm rồi đó! Chị quản lý mà đến thì liệu hồn!

Như đã hẹn. Ka-ti-u-cha vắng mặt mất một tiếng thì trở về. Ma-la-

khốp đang giúp On-ga làm một bài toán.

- Nghe chú nói đây này. Cứ cho là cháu có một tô-nô. Nó chứa được

bao nhiêu? Bốn mươi thùng. Mẹ cháu lấy ra năm thùng, chú lấy đi mười
thùng, và cháu lấy ra hai. Còn lại bao nhiêu trong tô-nô đó nào? Tính đi,
nào tính đi!

On-ga cau cái trán nhỏ xíu, nhìn mẹ. Ma-la-khốp vừa cười, vừa nói:

- Thôi cháu đừng cố đi cậy nhờ người khác giúp.

Ka-ti-u-cha bỏ chiếc áo khoác ngoài và chiếc khăn bịt ra. Cho đến lúc

này tất cả hầu như đối với chị là rất giản đơn thôi. Chị sẽ bảo anh là sang
nghỉ bên nhà bà cụ, anh sẽ nhặt nhạnh đồ đạc rồi đi sang. Bây giờ, nhìn bộ
mặt gày guộc, nghe tiếng nói trầm trầm, chị đâm ái ngại. Nhưng nén sự ái
ngại, chờ cho con mình chép lại xong bài toán, chị nói với Ma-la-khốp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.