VINH QUANG VÔ ÍCH - Trang 18

- Tôi không có một ý định gì muốn làm phật ý anh, Vát-xi-li Ni-cô-lai-

ê-vít ạ, nhưng hay hơn hết anh nên đến ở nhà bà cụ Vít-tơ-rô-khan-kai-a.
Tôi đã thảo luận với cụ ấy rồi. Thật là một bà cụ già tử tế, bất cứ lúc nào bà
ta cũng đi pha trà, nấu nướng cho anh được. Còn như tôi thì không bận ở
trại, thì lại lên huyện, đi xoay rơm, xoay cỏ. Ngay nhiều khi tôi cũng phải
gửi cả On-ga bên hàng xóm. Như vậy anh có ở đây anh cũng chả thành ra
là nghỉ ngơi nữa.

Ma-la-khốp sa sầm nét mặt. Rõ ràng là anh ta phiền muộn. Chậm rãi,

anh khoác chiếc ca-pốt và đội mũ. Ka-ti-u-cha thu vén những thức ăn vào
trong bị. Với một giọng của người có khuyết điểm chị tiếp:

- Bà cụ ta ở cách đây mấy bước, tôi dẫn anh đến.

- Thôi chào tạm biệt On-ga. Ka-ti-u-cha, chúc chị gặp toàn may mắn.

Nếu còn sống, sau khi chiến tranh kết thúc, tôi cũng vẫn sẽ trở lại đây. -
Anh nói thật buồn. Nhét thuốc lá vào túi, anh đi ra. Ka-ti-u-cha đứng ngây
như phỗng, chiếc bị vẫn còn nguyên trên tay. Chị vụt chay theo, nhưng Ma-
la-khốp đã đi quá tít cuối phố rồi.

Mây nặng trĩu nước, từng hàng xít lại, ùn ùn trôi tới. Gió xuân phũ

phàng đưa đẩy cành lá. Từ ngoài sông Vôn-ga, một hồi còi vĩnh biệt của
con tàu vọng lên nhớ nhung.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.