VINH QUANG VÔ ÍCH - Trang 25

rào ấm áp, chim đi tránh rét nay đã trở về, với hoa linh lan và lòng tin
tưởng. Đây là mùa xuân cuối cùng của cuộc chiến tranh khủng khiếp và là
mùa xuân của chiến thắng. Bao trái tim mấy năm nay héo hắt lo âu, bây giờ
thấy nở nang ra. Tất cả những gì tốt đẹp nhất, mến thương nhất và trong
trắng nhất chứa đựng trong lòng đều muốn giãi bày ra. Chị em phụ nữ vui
sướng đến chảy nước mắt, ôm chặt lấy nhau. Bọn trẻ chạy ngoài phố vừa
gào: “Hết chiến tranh rồi!” Tin đó đối với mọi người chả còn là một tin mới
mẻ gì nhưng chúng cũng mặc kệ. Các bậc già vươn hẳn chiếc lưng còng
lên, còn các cụ bà vừa nghe đài phát thanh, vừa thành kính hướng lên các
bức ảnh Thánh, hướng về phía nhà thờ trắng xóa và làm dấu.

Binh lính lần lượt trở về làng.

- Xi-lăng-ti-ép đã về!

- Pờ-rô-khô-rốp cũng thế!

- Cả Svét-vết-ni-kốp nữa!

Những con người chiến thắng ấy nhờn nhơ ngoài đường làng Xê-li-a-

nít-xi, kiêu kiêu và giản dị trong chiếc áo bông sặc mùi mồ hôi muối, lủng
lẳng những huy chương và huân chương. Bên cạnh họ là các bà vợ, những
con người sung sướng nhất đời.

Nhưng càng nhiều binh sĩ về, Ka-ti-u-cha lại càng thêm lo ngại. Luôn

luôn chị tưởng chừng Ma-la-khốp không còn về nữa. Bây giờ thì chị đã yêu
anh rồi. Và chính vì thế mà chị không còn tin tưởng anh quay trở về nữa.
Dường như có định mệnh bắt phải thế.

Hạnh phúc bao giờ cũng bắt phải chờ đợi. Nó có vội vã bao giờ đâu. Lại

một lần nữa, lá vàng rụng, lúa vụ gặt đầu tiên sau chiến tranh từ ngoài đồng
đưa về chất đầy vựa bịch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.