VÔ GIA ĐÌNH - Trang 101

- Nếu không gặp chúng tôi thì chiều nay, anh ăn ở đâu?
- Có lẽ chúng tôi không ăn.
- Thế ngày mai, các anh ăn ở đâu?
- Ngày mai, may ra lại được quý khán giả như hôm nay.
An-Tuyên thôi nói chuyện với tôi, quay về phía bà mẹ. Hai người đàm
thoại bằng tiếng ngoại quốc hồi lâu. Chợt An-Tuyên lại quay đầu ra phía tôi
hỏi:
- Anh có thể ở đây với chúng tôi được không?
Tôi nhìn cậu và không trả lời được vì câu hỏi bất thần đó.
- An-Tuyên hỏi con có bằng lòng ở đây với chúng ta không?
- Trong thuyền này?
- Phải, ở trong thuyền. Con ta ốm, bác sĩ cấm không cho cử động, thân thể
phải buộc kèm vào tấm ván như con đã trông thấy. Để cho em khỏi buồn, ta
cho em đi rong chơi bằng thuyền. Con ở đây với ta. Mấy con chó và con
khỉ sẽ diễn trò cho khán giả là An-Tuyên xem. Còn con, nếu con muốn, con
ơi, con sẽ đánh đàn cho ta nghe. Như thế, con sẽ giúp việc cho ta và ta cũng
có ích cho con phần nào. Ngày ngày con không phải đi lang thang để tìm
khán giả, mà cũng không dễ dàng đâu nhất là con mới có bấy nhiêu tuổi
đầu.
Đi thuyền! Từ bé tôi chưa được đi thuyền bao giờ! Nay tôi sắp được sống
trong thuyền, trên mặt nước, thơ mộng quá, lòng tôi sung sướng biết bao.
Thực là một dịp may cho tôi. Và bà An-Tuyên đã tử tế biết là dường nào!
Nghĩ ngợi trong giây lát, tôi chạy lại cầm tay bà và hôn.
Cảm động về dấu chân thành của tôi, bà âu yếm xoa đầu tôi và nói:
- Tội nghiệp quá!
Để tỏ thiện chí và lòng biết ơn của tôi, tôi xách đàn ra mũi thuyền, bắt đầu
dạo mấy tiếng.
Ngay lúc đó, bà cầm một cái còi bằng bạc để lên miệng huýt một tiếng dài.
Tôi ngừng tay, không hiểu tại sao bà lại huýt còi: bà chê ta đánh dở hay bảo
ta thôi?
An-Tuyên hiểu ý tôi vội bảo:
- Mẹ tôi ra hiệu cho ngựa đi đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.