VÔ GIA ĐÌNH - Trang 119

Tôi nhìn kỹ thầy tôi, tôi thấy thầy già đi, lưng còng hơn, mặt xanh xao, môi
mất sắc.
Thầy tôi hỏi tôi:
- Con ơi! Con nhìn ta thấy khác đi nhiều phải không? Nhà lao không phải
là nơi cư trú tốt, phiền não là một bệnh hao mòn. Nhưng bây giờ ta sẽ khá
dần dần.
Rồi thầy tôi sang vấn đề khác hỏi tôi:
- Bà gì viết thư cho ta, tại sao con lại biết bà.
Tôi liền kể lại trường hợp tôi gặp thuyền Thiên-Nga, cuộc sống của tôi bên
cạnh bà Mỹ-Lưu và cậu An-Tuyên, những cảnh tôi đã trông thấy, những
việc mà tôi đã làm.
Câu chuyện rất dài, tôi lo đến đoạn chót phải nói đến một vấn đề mà tôi vẫn
sợ, vì dù sao tôi cũng không thể ngỏ cho thầy tôi biết là tôi rất mong thầy sẽ
đồng ý cho tôi ở lại với bà Mỹ-Lưu.
Nhưng tôi không phải ngỏ ý kiến ấy vì tôi kể chưa hết chuyện thì chúng tôi
đã tới khách sạn mà bà Mỹ-Lưu đợi ở đấy. Vả lại thầy tôi không đá động gì
đến những lời đề nghị rất có thể có trong thư.
Khi chúng tôi tới khách sạn, thầy tôi hỏi:
- Bà ấy đợi ta ở đâu?
- Con sẽ đưa thầy vào.
- Không cần, cho ta số buồng rồi ngồi đây cùng các con chó và Hảo-Tâm
đợi ta.
Khi thầy tôi đã nói ra điều gì, tôi không hay có tính hỏi hoặc cãi lại. Nhưng
lần này tôi muốn xin theo vào để được gần bà Mỹ-Lưu, đó là một việc rất
tự nhiên công bình. Nhưng, thầy tôi giơ tay không cho tôi nói. Tôi đành
vâng lời, ở lại ngoài cửa khách sạn, ngồi trên chiếc ghế dài cùng các con
chó dưới chân tôi. Những con chó này cũng muốn theo chủ, nhưng chúng
cũng thui thủi như tôi quay lại không dám trái lệnh chủ. Thầy tôi thực biết
chỉ huy.
Tại sao thầy tôi không muốn cho tôi nghe chuyện giữa thầy tôi và bà Mỹ-
Lưu? Tôi cứ xoay đi xoay lại câu hỏi này đủ phía mà không tìm thấy câu
trả lời thì vừa thấy thầy tôi bước ra. Thầy tôi bảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.