VÔ GIA ĐÌNH - Trang 156

Tôi kêu:
- Trời ơi! Thầy trò chia lìa!
- Con ơi!
Hai tiếng nói bằng giọng đầy yêu thương làm cho tôi rỏ nước mắt, vì đã lâu
không được nghe những lời âu yếm đó.
Tôi kêu:
- Thầy ơi! Thầy tốt quá!
- Chính con tốt, là đứa trẻ tốt, một trái tim đảm! Con ơi! Ở trong đời, nên
có những lúc để tỏ những tâm tình đó, để thông cảm nhau và thương yêu
nhau. Khi mà mọi việc đều hay, người ta cứ bước thẳng đường không cần
nghĩ đến những kẻ đi sau. Nhưng khi mọi việc đều thất bại, khi người ta
thấy đang xuống dốc, nhất là khi người ta thấy mình già yếu, nghĩa là
không có tin tưởng vào ngày mai, người ta cần phải nương tựa vào những
người ở chung quanh và người ta rất sung sướng thấy họ đến cạnh mình. Ta
cần nương tựa vào con, điều đó có phần làm cho con lạ, phải không?
Nhưng chính sự thực là như thế. Những giọt nước mắt của con đã chứng
minh điều đó. Ta thấy lòng ta nhẹ nhàng, vì ta, con ơi! Ta cũng đau khổ.
Mãi về sau này, tôi có người để yêu thương, tôi mới biết và cảm thấy lời cụ
già nói không sai.
Ông Vỹ-Tiên nói tiếp:
- Cái họa phân ly nó thường đến đúng lúc người ta cần phải gần nhau.
Tôi rụt rè nói:
- Nhưng thầy không định bỏ con ở Ba-Lê chứ?
- Không con ạ. Ta không muốn bỏ con. Con hãy tin như thế. Một mình con,
còn bé thế, con làm gì được ở Ba-Lê? Vả lại ta không có quyền bỏ con, có
thể nói được như thế. Từ ngày mà ta không thể cho bà Mỹ-Lưu giữ để nuôi
dạy con như con đẻ, ta thấy có bổn phận phải đem hết sức mình chăm nom
và gây dựng cho con. Không may, những biến cố đã phản ta. Trong lúc này
ta không thể làm gì cho con được, vì thế ta nghĩ đến nước phải chia tay con
nhưng không phải là vĩnh viễn, mà chỉ trong một thời gian vài tháng thôi để
thầy trò ta mỗi người một ngả có thể tìm sống cho qua mùa đông này.
Chúng ta sẽ đến Ba-Lê trong vài giờ. Chúng ta sẽ làm trò gì với đoàn của ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.