VÔ GIA ĐÌNH - Trang 208

Thanh đã tậu thửa vườn này và dựng ngôi nhà chúng tôi đang ở. Chủ đất
cho ông vay một món tiền lớn để sắm sửa vật liệu về nghề trồng hoa. Ông
phải trả góp trong 15 năm; mỗi năm một kỳ. Từ trước đến giờ ông đã trả
được 10 kỳ rồi với bao nhiêu mồ hôi nước mắt. Những kỳ tiền phải trả đều
đặn, nếu chậm trễ chủ đất sẽ tịch thâu luôn cả nhà, đất lẫn vật liệu và cố
nhiên mất hẳn 10 kỳ tiền đã trả. Đó là một lối đầu cơ của chủ nợ thời đó
nếu con nợ sòng phẳng, họ vẫn có lời, rủi cho con nợ không trả được thì
nghiễm nhiên họ được lợi to. Vì thế chủ nợ chỉ mong có một ngày con nợ
không trả được.
Ngày đó đã đến, nhờ trận mưa đá.
Thế rồi việc xảy ra như thế nào!
Chúng tôi không phải phấp phỏng lâu la gì. Ngày hôm sau hạn trả nợ mà
ông An-Thanh không có tiền trả, có một người ăn mặc đồ đen đến, thái độ
không được lịch sự lắm đưa cho chúng tôi một tờ giấy có dán tem trong có
mấy chữ viết vào dòng để trống.
Đó là ông Thừa phát lại.
Rồi từ đó, ông ta lại đến luôn luôn đến nỗi quen cả tên chúng tôi. Ông ta
nói:
- Chào em Lê-Minh! Chào em An-Sinh! Cô Yến-Chi vẫn mạnh đấy chứ?
Rồi ông trao tờ giấy có tem cho chúng tôi, tươi cười như nói với bạn:
- Các em chơi nhé!
- Chơi cái con mèo!
Ông An-Thanh không hay ở nhà. Ông thường ra Ba-Lê. Để làm gì? Tôi
không biết, thời thường ông rất cởi mở, bây giờ ông chẳng hề hé răng. Ông
đến nhờ các phòng biện sư hoặc hầu tòa.
Nói đến tòa tôi lại ghê người. Ông Vỹ-Tiên chẳng đã ra tòa và kết cục thế
nào tôi đã rõ.
Về phần ông An-Thanh, kết quả còn phải đợi. Không có tiền sửa sang gây
dựng lại giàn kính và nhà gương, chúng tôi phải bới đất trồng rau hoặc vài
thứ hoa không cần che kính để sinh sống cho qua mùa đông và cũng để có
việc làm.
Một buổi chiều kia, ông An-Thanh trở về rầu rĩ hơn ngày thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.