VÔ GIA ĐÌNH - Trang 212

Còn Yến-Chi ở với một người cô lấy chồng ở miền Sa-Lăng ở miền duyên
hải Yến-Nam.
Tôi nghe bà phân phối và đợi đến lượt tôi.
Nhưng bà Cát-Tường cắt đặt đến Yến-Chi thì thôi không nói nữa. Tôi liền
tiến lại và hỏi:
- Thưa còn tôi nữa?
- Mày à? Mày không phải người nhà.
- Tôi sẽ làm cho bà.
- Mày không phải con cháu.
- Bà hỏi An-Sinh, hỏi Bằng-Mai xem có phải tôi rất chăm làm.
- Chăm cả ăn bánh mì nữa phải không?
Hai anh đều nói:
- Phải, phải. Minh cũng là người nhà.
Lệ-Hoa lại trước mặt bà Cát-Tường, chắp tay và trỏ vào tôi, ý kêu van cho
tôi cùng đi.
Bà Cát-Tường bảo:
- Cháu ơi! Cô hiểu lắm. Cháu muốn cho Minh cùng đi. Nhưng cháu nên
biết ở đời lắm lúc người ta không thể làm được những điều người ta muốn.
Cháu là cháu cô. Đến khi về nhà cô, chồng cô có ra bộ không bằng lòng thì
cô có thể nói rằng: “Nó là cháu, nếu ta không thương nó thì ai thương nó?”.
Gia đình các cô, các chú khác cũng thế. Người ta chỉ có thể rước những
người họ, không ai nuôi người ngoài. Người ta bớt bánh vì con cháu chứ
không ai bớt bánh cho cả mọi người.
Tôi nhận thấy tôi không thể làm gì hơn, nói gì hơn nữa. Những điều bà Cát-
Tường vừa nói thực quá phải. “Tôi không phải người nhà”. Tôi không vì lẽ
gì để đòi hỏi nữa, còn kêu xin tức là ăn mày, tôi không muốn thế. Dù không
phải là con một nhà, tôi cũng yêu các con ông như tình ruột thịt. An-Sinh,
Bằng-Mai há chẳng phải là các anh tôi sao! Yến-Chi, Lệ-Hoa há chẳng phải
là chị là em tôi sao! Các anh và chị lớn yêu tôi như yêu Lệ-Hoa. Và Lệ-Hoa
cũng yêu tôi như yêu các anh Bằng-Mai hay An-Sinh.
Bà Cát-Tường không hề thay đổi ý kiến một khi bà đã định làm. Bà cho
chúng tôi biết trước là ngày mai chia tay nhau và bây giờ thì đi ngủ cả đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.