VÔ GIA ĐÌNH - Trang 28

đuổi nó đi. Người ta nhận nuôi trẻ trong Nhà-Phúc không phải vì chi phí
nhận được, mà là công việc chúng làm cho họ. Chúng làm đầy tớ, những
đầy tớ làm việc nhà thay vì có lương lại không được lĩnh công. Còn nếu
ông nghĩ thằng bé này giúp ông được, ông phải nên nuôi nó.
- Dù sao tôi sẽ vẫn được 10 phật-lăng mỗi tháng.
- Nếu Nhà-Phúc thay vì giao cho ông, lại đưa về cho người khác, có phải
ông chẳng được gì không? Có phải là ông vẫn bấp bênh chứ? Nếu ông làm
giao dịch với tôi, ông không e ngại gì, ông không cần phải lo lắng, chỉ việc
thò tay lấy tiền.
Nói xong, ông móc trong túi ra một chiếc ví da, đếm 4 đồng bạc trắng xóa,
rồi ném lên mặt bàn, làm kêu những tiếng leng keng.
Ông Liên nói:
- Ông nên biết rằng, ngày nào đó thằng bé này sẽ có cha mẹ.
- Ích gì cho tôi?
- Có lợi cho người nuôi chứ! Nếu tôi không tính đến cái lợi đó thì không
bao giờ tôi lại rước nó về.
Câu nói của ông Liên: “Nếu tôi không tính đến cái lợi đó thì không bao giờ
tôi lại rước nó về” làm cho tôi khinh ghét ông ta vô cùng. Thực là con
người tham ác.
Ông già nói:
- Chính ông đợi mãi, món lời ấy không đến nên ông mới định đuổi nó ra
đường. Sau này nếu cha mẹ nó đến thật thì họ hỏi ai? Chắc là hỏi ông chứ
hỏi gì tôi, người ngoại cuộc.
- Nếu chính ông gặp cha mẹ nó trước?
- Thế thì chúng ta giao ước rằng một ngày kia cha mẹ nó tìm đến thì món
lợi phải chia đôi. Bây giờ tôi trả ông 30 phật-lăng.
- Đúng 40 phật-lăng.
- Không. Công việc của nó sẽ giúp tôi không đáng món tiền đó.
- Nào những việc gì nó sẽ phải giúp ông? Muốn chân tốt thì chân nó tốt,
muốn tay tốt thì tay nó tốt. Tôi nhất định giữ giá đó. Thế ông bảo nó thích
hợp việc gì cho ông?
Ông già tưng hửng nhìn ông Liên, nhắp nhắp cốc rượu rồi nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.