VÔ GIA ĐÌNH - Trang 386

Hector Malot

Vô Gia Đình

Dịch giả: Hà Mai Anh

Chương XXXIV

GIA ĐÌNH ĐIỆP CÔNG

Viên thư ký Phòng Cố vấn Pháp luật đưa chúng tôi về nhà cha mẹ tôi là
một ông già da mặt nhăn nheo, mặc áo đen bạc màu, đeo cà vạt trắng. Khi
chúng tôi ra đường, ông ta xoa hai bàn tay vào nhau, bẻ những đốt ngón tay
và cổ tay kêu lắc cắc và vung chân cho rãn gân, mạnh quá như người muốn
quẳng đôi giầy vẹt gót đi. Ông ta nghếch mũi lên trời hít mạnh hơi sương
nhiều lần, lấy làm khoan khoái như người mới ở trong nhà giam ra.
Mã-Tư nói với tôi bằng tiếng Ý:
- Ông này hít hơi sương thấy thơm chăng?
Ông ta nhìn chúng tôi, không nói gì. Ông ta kêu “sùy! Sùy!” như giục
những con chó săn phải đi liền chủ, kẻo lạc.
Không mấy lúc chúng tôi đã đến một phố lớn đầy xe cộ. Ông ta gọi một cái
xe ngựa. Chiếc xe này hơi lạ, là người đánh xe không ngồi ở trước xe mà
ngồi ngất ngưỡng ở ngoài trời trên chiếc ghế cao sau mui xe. Mãi về sau
này, tôi mới biết thứ xe ngựa đó gọi là xe “cáp”
Ông ta bảo chúng tôi lên xe, phía trước không có cửa. Qua cái lỗ sổ ở sau
mui, ông ta nói chuyện với người đánh xe. Tôi nghe ông ta nói nhiều lần
tên “Bethnal Green” (Thanh-Lâm), tôi đoán là tên phố cha mẹ tôi ở. Tôi
biết tiếng Anh “Green” nghĩa màu xanh lá cây, tôi tưởng tượng phố đó chắc
có nhiều cây cao bóng cả, râm mát và xinh đẹp lắm.
Phố đó có lẽ không giống như những phố khổ ở Luân-Đôn vừa tối vừa
buồn mà chúng tôi đã đi qua khi mới đến. Nhà cha mẹ tôi có lẽ là một tòa
lâu đài tráng lệ trong một thành phố lớn, chung quanh có cây to.
Cuộc cãi cọ của viên thư ký đưa chúng tôi đi với người đánh xe diễn ra khá
lâu. Khi người này so vai ghé ra cửa sổ để cắt nghĩa, khi người kia muốn
nhảy xuống ghế chui vào cửa sổ con để trả lời là mình không hiểu gì về
điều người nọ hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.