VÔ GIA ĐÌNH - Trang 387

Mã-Tư và tôi chụm vào một góc, con Lãnh-Nhi ngồi rúc dưới chân chúng
tôi. Nghe hai người cãi nhau, tôi rất lấy làm lạ: một người đánh xe ở Luân-
Đôn lại không biết đến một nơi danh tiếng như Bethnal Green: có lẽ ở
Luân-Đôn có nhiều “khu phố xanh”? Cũng là một sự lạ vì cái Thanh-Viên
chúng tôi vừa đi qua lúc đầu chẳng khác chi đám mồ hóng.
Chúng tôi đi qua các phố lớn rồi đến các phố hẹp rồi lại ra các phố lớn,
nhưng chẳng thấy gì ở hai bên vì sương xuống dầy quá. Khí trời bắt đầu
lạnh. Chúng tôi thấy khó thở. Nói “chúng tôi” là trỏ Mã-Tư và tôi, chứ còn
ông thư ký hướng đạo chúng tôi trái lại nghe chừng khoái lắm, vì ông ta
ngửa mũi, há mồm hít vào từng hít dài cái không khí đầy hơi nước đó như
muốn trữ rất nhiều trong buồng phổi lâu nay khô khát. Rồi thỉnh thoảng
ông lại bẻ ngón tay răng rắc và vươn dài đôi chân mỏi. Phải chăng đã nhiều
năm ông bị câu thúc không được cử động và hô hấp.
Chỉ trong lát nữa hay vài giây nữa, tôi sẽ được gặp cha mẹ và các em tôi.
Lòng tôi hồi hộp vô cùng, nhưng tôi cũng cố nhìn thành phố mà tôi đang đi
qua vì đó chính là thành phố của tôi, quê hương của tôi.
Nhưng ngoài những ngọn đèn gaz bên đường phố le lói trong sương mù
hay những đèn xe chập chờn trước mặt, chúng tôi không trông thấy hay
chẳng nhìn thấy gì. Thỉnh thoảng chúng tôi dừng phắt lại để tránh những
người qua đường không nhìn thấy xe chúng tôi.
Chúng tôi đi mãi, từ Phòng Cố vấn Pháp luật đến đây nghe chừng đã lâu rồi
mà chưa tới nơi. Tôi đoán có lẽ gia đình tôi ở ngoại thành hoặc ở nhà quê
và có lẽ chúng tôi sắp rời thành phố để ra miền thôn dã.
Mã-Tư và tôi cầm tay nhau; nghĩ đến lúc sắp về đến nhà tôi, tôi tự nhiên
siết chặt tay Mã-Tư, như truyền cái tình thân ái sang anh, một mối tình
không những nồng nàn trong lúc này mà cái thắm thiết mãi mãi. Nhưng
đáng lẽ ra cánh đồng, thì lại rẽ vào một ngõ hẻm và chúng tôi nghe thấy
tiếng còi xe lửa.
Tôi nhờ Mã-Tư hỏi ông dẫn đạo sắp đến nơi chưa thì câu trả lời đã làm cho
tôi thất vọng: Ông thư ký bảo ông không rõ lắm vì ông chưa từng bước tới
khu “ăn cắp” này. Chắc là Mã-Tư nhầm vì không hiểu câu ông thư ký trả
lời. Nhưng Mã-Tư quả quyết rằng “thieves” ông thư ký nói có nghĩa là “ăn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.