VÔ GIA ĐÌNH - Trang 420

“Nếu cháu ông không việc gì thì mọi đề phòng của ông thành ra vô ích cả
à? – Ông khách đáp: trong lúc này thì thế, nhưng tôi không tin rằng An-
Tuyên sống. Nếu nó sống thì chẳng là một ‘phép mầu’ đó sao! Trong đời
này không còn ‘phép mầu’ nữa. Sau này nó chết, phải tránh mọi trở ngại để
người độc nhất thừa kế phải là Mỹ-Giang mới được”.
Cha anh nói:
“Xin ông yên tâm. Việc đó tôi xin cam đoan giúp đỡ ông”.
Thân sĩ nói:
“Tôi rất trông cậy vào ông”.
Rồi ông ta nói thêm nhiều tiếng mà tôi không hiểu rõ, đại khái là:
“Hiện thời, ta phải xử trí khoản đó”.
Thế rồi ông ta ra về.
Nghe xong câu chuyện, tôi chực chạy luôn về hỏi cha tôi cái địa chỉ của
ông Mỹ-Giang để viết thư hỏi thăm bà Mỹ-Lưu và cậu An-Tuyên. Nhưng
tôi nghĩ ngay ra đó là một việc làm rất khờ dại. Tìm đến người đang mong
cho cháu mình chết mà hỏi tin tức đứa cháu đó, có phải ngu không? Vả lại
làm thế có phải là tự tố giác mình là người đã đi nghe trộm không!
An-Tuyên còn sống và đã bình phục! Hiện thời chỉ một tin đó cũng đủ làm
cho tôi mừng lắm rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.