VÔ GIA ĐÌNH - Trang 421

Hector Malot

Vô Gia Đình

Dịch giả: Hà Mai Anh

Chương XXXVIII

ĐÊM GIÁNG SINH

Ngày nào chúng tôi cũng chỉ nói đến chuyện cậu An-Tuyên và bà Mỹ-Lưu,
đến chuyện ông Mỹ-Giang. Cậu An-Tuyên và bà mẹ cậu bây giờ ở đâu?
Chúng tôi làm thế nào mà tìm thấy bà?
Cuộc đến thăm của ông Mỹ-Giang đã gợi ra cho chúng tôi một ý nghĩ và
gây thành một chương trình hành động mà kết quả có thể tin được là mỹ
mãn: ông Mỹ-Giang một lần đã để chân đến xóm Hồng-Sư, rất có thể ông
lại đến lần thứ hai, thứ ba nữa: ông chả có việc phải giao dịch với cha tôi là
gì? Thế rồi, khi ông trở ra, Mã-Tư – ông không biết mặt – sẽ theo hút ông
và biết được địa chỉ. Rồi chúng tôi dò hỏi người nhà và đầy tớ tất nhiên sẽ
biết được chỗ ở cậu An-Tuyên.
Sao lại không biết được? Tôi tin chắc là phải thành công.
Cái chương trình tốt đẹp đó không những có lợi cho tôi là sẽ được gặp cậu
An-Tuyên, lại còn cái lợi hiện thời là làm cho tôi bớt phiền muộn.
Sau việc Lãnh-Nhi xẩy ra, sau ngày bà Bảo-Liên trả lời, Mã-Tư không thôi
nhắc tôi: “Chúng ta phải trở về Pháp”. Đó là một điệp khúc mà tôi phải
nghe luôn. Tôi cũng trả lại anh bằng một điệp khúc khác: “Tôi không thể
bỏ gia đình tôi”, chúng tôi không sao đồng ý nhau được, vì ai cũng cố giữ
vững lập trường của mình:
- Anh phải đi!
- Tôi phải ở!
Nhưng từ khi câu đáp “tôi phải ở” có thêm túc từ “để tìm An-Tuyên” thì
Mã-Tư không còn lý gì để cãi lại nữa. Anh không chống lại An-Tuyên, vì
nên hay đừng cho bà Mỹ-Lưu biết âm mưu của em chồng bà?
Muốn đợi Mỹ-Giang mà chúng tôi cứ phải sáng đi tối về như lệ thường từ
ngày đến Luân-Đôn tới nay, thì bao giờ gặp được. May sao đã gần đến vụ
nghỉ đàn hát ban ngày để đi trình diễn về đêm, nghĩa là đến vụ hòa nhạc về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.