VÔ GIA ĐÌNH - Trang 440

Sau khi nói thêm một vài nhận xét nữa để buộc tội tôi, ông biện lý ngồi
xuống.
Một tiếng quát lớn:
- Im!
Lúc đó, ông Chánh Án, không quay về phía tôi. Trông thẳng và như nói cho
mình nghe, hỏi tên tôi, tuổi tôi và nghề nghiệp của tôi.
Tôi trả lời bằng tiếng Anh: Tên tôi là Điệp-Công-Phan, 13 tuổi ở với cha
mẹ tôi ở xóm Hồng-Sư khu Thanh-Lâm Luân-Đôn. Xong tôi xin phép tòa
nói bằng tiếng Pháp, vì tôi ở Pháp từ thuở lên một và mới về Anh được
mấy tháng nay.
Ông Chánh Án nghiêm nghị bảo tôi:
- Anh đừng tưởng lừa tôi được. Tôi biết tiếng Pháp.
Tôi kể lại chuyện tôi bằng tiếng Pháp. Tôi hết sức biện bạch rằng không thể
nào tôi lại ở Nhà Thờ vào lúc một giờ được, vì trong giờ đó tôi ở Trường
Đua và hồi hai giờ thì tôi ở quán trọ Cây Sồi.
Ông Chánh Án hỏi tôi:
- Anh ở đâu hồi một giờ 15 phút?
- Lúc đó tôi đang đi ở đường.
- Có gì làm bằng chứng không? Anh bảo anh ở trên đường đi quán trọ Cây
Sồi mà cáo trạng cho rằng lúc đó anh ở Nhà Thờ. Đi từ Trường Đua hồi
một giờ kém vài phút, anh có thể gặp đồng đảng đã đem thang đợi sẵn anh
ở chân tường Nhà Thờ. Sau khi ăn trộm hụt, anh mới chạy đến quán trọ
Cây Sồi.
Tôi cố sức cãi nhưng ông Chánh Án không chịu. Ông hỏi tôi:
- Thế anh cắt nghĩa cho Tòa biết tại sao con chó của anh lại ở trong Nhà
Thờ?
- Tôi không cắt nghĩa được vì chính tôi không hiểu gì cả. Con chó đó
không đi với tôi. Tôi buộc nó vào cái xe ở nhà từ buổi sáng.
Tôi không nói gì thêm nữa vì tôi không muốn đưa gậy cho người ta đập cha
tôi. Tôi nhìn Mã-Tư, anh ta ra hiệu cho tôi nói nữa đi, nhưng tôi không nói
nữa.
Tòa gọi một nhân chứng. Tòa bắt người đó phải lấy Phúc âm thề rằng nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.