VÔ GIA ĐÌNH - Trang 446

nghe anh tôi đứng dịch ra. Lúc đó, tay kia anh cầm vật gì lóng lánh và dài
trông như cái ống thủy tinh. Anh ngậm ống đó vào mồm. Tôi biết ngay đó
là cái ống xì. Tôi nghe “phụt” một cái, đồng thời có một viên đạn trắng
xuyên qua không khí và rơi vào chỗ chân tôi. Thoáng một cái, đầu anh Bốp
biến mất sau bức tường và tôi không nghe thấy gì nữa.
Tôi vội nhặt viên đạn. Nó bằng giấy bao chung quanh một hòn chì. Hình
như có những hàng chữ nhỏ vạch trên mảnh giấy đó. Nhưng lúc đó trời
chưa rạng để đọc. Tôi đành đợi đến sáng rõ. Tôi cần thận đóng cửa sổ lại
đến võng nằm và giữ chặt viên đạn giấy trong tay.
Đợi mãi, vừng đông từ từ rạng và rọi ánh hồng trên tường. Tôi giở giấy ra
đọc:
Chiều mai, người ta sẽ chuyển anh đến nhà lao Khu. Anh sẽ đi xe hỏa hạng
nhì với một Cảnh-binh. Anh ngồi gần cửa anh lên. Sau khi chạy được 45
phút (phải đếm kỹ) đến chỗ ráp mối của hai đường sắt, xe đi từ từ, anh ra
cửa và nhẩy phắt xuống: duỗi thẳng hai tay, lao mình ra và có ý cho chân
xuống trước. Tới đất rồi, leo qua bờ bên trái, xe chúng tôi đợi ở đó. Đừng
sợ gì cả. Hai hôm sau chúng ta sẽ ở Pháp rồi. Can đảm và hy vọng đi! Nhớ
nhẩy lao mình và xuống bằng chân”.
Trốn thoát! Tôi không phải ra tòa Đại Hình, tôi không phải nhìn cái cảnh
đau lòng đã diễn ra. A! Anh Mã-Tư can đảm! Anh Bốp tử tế! Anh Bốp đã
giúp Mã-Tư cứu tôi: “xe chúng tôi đợi ở đó”, một mình Mã-Tư không sao
bày được mưu này. Tôi đọc lại giấy: “sau khi chạy được 45 phút, bờ bên
trái, chân xuống trước”. Nhất định thế, tôi quyết nhảy ra, dù phải tự tử.
Chết còn hơn bị coi là kẻ trộm. A! Tất cả những việc đó xếp đặt thật hay
quá! “Hai hôm sau, chúng ta ở Pháp!”
Tuy nhiên trong cái mừng của tôi vẫn có một ý tưởng buồn rầu: còn Lãnh-
Nhi? Nhưng ý tưởng đó bị đánh tan ngay. Mã-Tư không thể bỏ Lãnh-Nhi
được. Anh đã tìm cách cho tôi vượt ngục, tất nhiên anh cũng có kế cứu
Lãnh-Nhi. Tôi đọc đi đọc lại mẩu giấy hai ba lần nữa rồi tôi cho vào miệng
nhai nát và nuốt đi. Bây giờ tôi chỉ còn việc ngủ cho yên. Tôi thực hành
khéo quá, đến nỗi người cai ngục phải đánh thức tôi dậy để ăn bữa sáng.
Thời giờ đi quá nhanh. Vào khoảng quá trưa hôm sau, một người Cảnh-

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.