VÔ GIA ĐÌNH - Trang 53

Vẻ linh đình của đoàn chúng tôi làm mọi người chú ý. Hơn nữa tiếng còi
lanh lãnh của thầy tôi lại lọt vào tới trong cùng nhà, gợi óc tò mò của dân
phố Ích-Sơn. Họ chạy ra cửa. Họ vén màn cửa sổ để xem chúng tôi đi qua.
Một lũ trẻ con theo sau chúng tôi, cả mấy người nhà quê cũng nhập bọn
thành một đoàn dài.
Sân khấu của chúng tôi được thiết lập một cách nhanh chóng: một cuộn dây
chăng chung quanh bốn gốc cây thành hình vuông dài, chúng tôi ở giữa.
Phần thứ nhất của cuộc diễn gồm có những trò nhảy, múa của những con
chó. Chúng diễn thế nào tôi cũng không biết vì óc tôi còn mải ôn lại những
vai trò tôi sắp ra và rất lo lắng.
Tôi chỉ nhớ rằng Vỹ-Tiên cất còi vào túi, lấy vĩ cầm ra kéo những khúc
khiêu vũ rất nhịp nhàng hoặc những bài êm ái du dương.
Công chúng đến mỗi lúc một đông, chen chúc chung quanh hàng dây chắn.
Tôi ngửng mặt lên, mắt tôi vấp phải trăm nghìn con mắt tò mò nhìn chòng
chọc vào và ném ra những tia chói lọi.
Phần thứ nhất chấm dứt. Lãnh-Nhi mồm ngậm cái bát gỗ con, đi bằng hai
chân sau, viếng các quý khán giả chung quanh hàng dây. Khi không còn ai
ném tiền cho nữa, nó đặt bát xuống sân, lấy hai chân trước kề vào áo khán
giả nào ngoan cố, ăng ẳng hai ba tiếng và lấy chân vỗ vào túi quý vị đó như
muốn mở ra.
Lúc đó, công chúng cười như phá lên, kẻ nói đùa, người chế nhạo:
- Con chó tinh thế! Nó biết người nào túi nặng!
- Thôi cho ra đi!
- Anh ta sắp cho!
- Anh ta không cho!
- Cho đi! Gia tài chú anh sẽ đền bù cho anh!
Thế là cuối cùng những đồng bạc dù nằm sâu ở đáy túi cũng phải lòi ra.
Trong khi đó Vỹ-Tiên không nói một câu gì, mắt không quên nhìn bát tiền,
tay luôn luôn kéo những bài khi nhặt, khi khoan.
Lát sau, Lãnh-Nhi ngậm bát tiền đầy đem lại cho chủ, có vẻ hãnh diện lắm.
Bây giờ đến lượt Hảo-Tâm và tôi ra trò.
Vỹ-Tiên ra hiệu bằng tay kéo và tay đàn cho chúng tôi và nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.