VÔ GIA ĐÌNH - Trang 56

Hector Malot

Vô Gia Đình

Dịch giả: Hà Mai Anh

Chương VII

HỌC VỠ LÒNG

Đó là những nghệ sĩ đại tài của đoàn Vỹ-Tiên – tôi muốn nói những con
chó và khỉ – nhưng những tài đó không được thay đổi và biến hóa.
Khi chúng tôi diễn xong ba hay bốn trò thì người ta biết hết chương trình.
Mà chúng chỉ có thể diễn đi lại những trò đó thôi.
Vì thế, không thể đóng lâu ở một tỉnh nào. Ở Ích-Sơn được ba ngày, chúng
tôi lại phải tìm đi nơi khác.
- Thưa thầy, bây giờ đi đâu?
Tôi đánh bạo hỏi thầy tôi như thế. Thầy tôi nhìn tôi và trả lời:
- Con biết vùng này à?
- Không.
- Thế sao con lại hỏi bây giờ đi đâu?
- Để biết.
- Biết cái gì?
Tôi bí quá, nhìn vào con đường trắng xóa trước mặt tôi dài dằng dặc vào
tận một thung lũng sâu và rậm rạp, không tìm được câu trả lời.
Thầy tôi nói tiếp:
- Nếu ta bảo con là chúng ta đến Ô-Lạc, để đi Boóc-Đô, rồi từ Boóc-Đô lại
đi Py-rê-nê, thì con có hiểu gì không?
- Thế thầy, thầy biết rõ miền này à?
- Ta không đi qua bao giờ.
- Thế sao thầy cũng biết những nơi chúng ta phải đi?
Thầy tôi nhìn tôi một lúc lâu như muốn tìm hiểu gì trong tôi. Đoạn thầy tôi
hỏi tôi:
- Con không biết đọc phải không?
- Không.
- Con có biết thế nào là quyển sách không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.