VÔ GIA ĐÌNH - Trang 70

cỏ dương, lá rậm và mềm, nhấp nhô theo làn gió như những lớp sóng rờn.
Từng quãng rất xa mới lại thấy những khu rừng nhỏ. Nhưng những khu
rừng này cũng chẳng làm phong cảnh thêm vui mắt như ở các nơi khác.
Rừng toàn là những cây thông chặt hết cành. Khắp thân đều mang những
vết chém sâu. Ở những vết thương đó chảy ra những giọt nhựa bám vào vỏ
cây như những giọt lệ trắng kết tinh. Khi những cơn gió to thổi qua rừng,
một âm thanh rên rỉ đưa ra khiến ta tưởng tượng như nghe thấy tiếng thật
của những cây khốn nạn kia đang than khóc phận mình.
Vỹ-Tiên bảo tôi đến chiều hôm đó thì tới một làng mà chúng tôi có thể nghỉ
chân được.
Nhưng chiều đến, chúng tôi chẳng nhìn thấy dấu hiệu gì tỏ ra là đã gần đến
làng đó. Không có đồng ruộng hoa màu, không có trâu bò ăn cỏ, mà ở xa
cũng chẳng thấy một đám khói xanh nào chứng tỏ nơi đó có dân cư.
Từ sáng hôm nay, tôi đã thấy mệt rồi. Đến bây giờ thì thân thể đau như
giần. Thế mà đi mãi vẫn không thấy cái làng sung sướng đó nổi lên đầu
đường bất tận của chúng!
Tôi cố giương mắt nhìn xa. Tôi chỉ trông thấy toàn bãi hoang là bãi hoang.
Những bụi cây hỗn loạn chìm dần vào trong bóng tối mỗi lúc một dày
thêm.
Tưởng rằng sắp tới nơi nên ai nấy đều rảo bước. Thầy tôi vốn quen đi
đường trường, cũng thấy nhọc rồi. Thầy tôi bảo dừng lại và nghỉ một lúc
bên vệ đường.
Nhưng đáng lẽ phải ngồi bên cạnh thầy tôi, tôi muốn leo lên trái đồi kim
tước gần đó, đứng xem quanh đấy có ánh đèn lửa của một làng mạc nào
không.
Tôi gọi Lãnh-Nhi cùng đi với tôi. Nhưng nó, nó cũng nhọc, và giả điếc. Đó
là cái mưu lược vẫn quen áp dụng với tôi mỗi khi nó không thích nghe lời
tôi.
Vỹ-Tiên hỏi tôi:
- Con sợ à?
Câu nói đó làm tôi không rủ Lãnh-Nhi nữa. Tôi đi khám phá một mình vậy.
Nghĩ đến câu nói của thầy tôi, tôi trở nên mạnh bạo. Tuy nhiên, đêm tối,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.