đến cái quán cà phê mà có lẽ chỉ dành cho ai thích sự yên tĩnh và nhẹ nhàng
như tôi. Còn nó, tôi nghĩ sự ồn ào, náo nhiệt và sôi động hợp với nó hơn.
Tôi bước vào quán, khá bất ngờ, tôi thấy nó – con nhỏ khó ưa ngồi ngay
ở cái bàn quen của nó và đang hướng đôi mắt xa xăm nhìn ra khung cửa
kính. Trên bàn con nhỏ là đĩa bánh mì ốp la và cốc sinh tố sữa chua. Có lẽ
nó rất thích món này hay sao mà lần nào tôi cũng thấy nó chỉ chọn uống
sinh tố sữa chua. Mà không biết con nhỏ đang nghĩ gì nhỉ, nhìn đôi mắt nó
xa xăm thế chắc là phải đang nghĩ cái gì đó đặc biệt và quan trọng lắm. Tôi
đắn đo ko biết có nên bước vào ko. Nhỡ lại đụng độ với con bé ấy thì phiền
phức lắm.
Đang suy nghĩ chợt con bé quay ngoắt ra nhìn tôi. Nó tròn xoe mắt, đôi
lông mày nó chợt nhíu lại rồi lại dãn ra, nó đưa cốc sinh tố lên miệng vừa
hút vừa nhìn tôi. Tức không chịu được. Tôi không còn sự lựa chọn nào
khác. Tôi bước vào và cố tỏ vẻ không thèm bận tâm tới sự có mặt của nó ở
đây. Tôi chọn một cái bàn cách xa nó, tít tận trong cùng. Tôi ngồi vào chỗ
và gọi đồ rồi mà con nhỏ đó vẫn cứ ngồi nhìn tôi chằm chằm. Thật chả biết
vô duyên là gì. Tôi đưa mắt nhìn lại nó, nó liền đưa miếng bánh mì ốp la bỏ
vào miệng nhai ngấu nghiến cứ như là hàm ý chỉ tôi giống cái miếng bánh
mì đó vậy.
Đấy, nhìn nó vậy ai có thể chấp nhận được nó là một đứa con gái xinh
đẹp, dịu dàng như lời mẹ tôi nói chứ. Mà bà bạn của mẹ tôi chắc cũng
giống con nhỏ đó. Đúng là mẹ nào con đấy. Tôi vừa nghĩ đến thế thì thấy
con nhỏ đứng dậy trả tiền. May quá, thế là tôi cũng thoát được nó. Nhưng
ko hẳn như tôi nghĩ.
- Ôi thôi chết, cháu quên tiền ở nhà rồi. – Con nhỏ sau một hồi lục lọi khắp
túi quần túi áo tá hoả phát hiện ra là nó để quên tiền ở nhà. Bất chợt, tôi bắt
gặp ánh mắt cầu cứu của nó. Tôi quay mặt đi, không thèm nhìn và giả vờ
như mình đang phải tập trung vào đồ ăn ở trên bàn. Tôi biết con nhỏ đang
nhìn tôi dữ lắm, ánh mắt hình viên đạn cũng nên vì tôi thấy gáy tôi nóng
bừng mà. Hì, hình như tôi thấy sướng. Mà tệ thật, từ lúc nào tôi lại đi chấp
trẻ con thế này. Nhưng thôi, ai bảo con bé đó có thù oán với tôi chứ.