cũng do cái ý tưởng muốn tôi đi gặp mặt của bà mà ra.
- Sao về sớm vậy con? Thế nào? Có gặp được cô ấy không?
- Có, đến cái là con gặp được ngay.
- May quá vậy sao! Thế cô ấy được chứ?
- Hơn cả sức tưởng tượng.
- Thật hả? Bà ấy quả khôngo hề tâm bốc con mình! Thấy bảo cô ấy đựơc cả
người lẫn nết đó.
- Mẹ đùa đấy à? Cô ta có mà xấu cả người lẫn nết ý.
- Con nói gì vậy?
- Con không biết mẹ chọn người kiếu gì nữa. Một con nhỏ thù dai, lại còn
khó ưa, ăn nói thì khó nghe.
- Vậy sao? Có nhầm không đấy. Bạn mẹ bảo ai cũng khen cô ấy xinh đẹp,
dịu dàng mà.
- Tại mẹ chưa gặp cô ta thôi, gặp rồi con nghĩ mẹ còn khó ưa hơn cả con.
Chắc bạn mẹ, bà ấy quá tâng bốc con gái mình rồi. Lần sau mẹ đừng bắt
con làm mấy cái chuyện vớ vẩn này nữa. Mất bao thì giờ của con. Thôi con
về phòng.
Tôi bỏ về phòng bỏ lại mẹ tôi chưng hửng ở dưới phòng khách. Nghe
những gì mẹ tôi bảo về cô ta mà sao tôi thấy cứ như là một trời một vực
vậy. Khéo có mà là hai con người hoàn toàn khác nhau cũng nên. Con nhỏ
thì xinh đẹp, dịu dàng nỗi gì? Có mà đành hanh, ghê gớm thì có!
Vì con nhỏ đó mà cả đêm tôi chả thể nào vào đầu được mấy cái đề xuất dự
án. Thế là bỏ phí cả một đêm làm việc mà đáng nhẽ ra như thường ngày là
hiệu quả lắm. Thôi vậy, coi như được một đêm đi ngủ sớm. Tôi leo lên
giường và đánh một giấc ngon lành đến tận sáng. Có lẽ cũng phải cảm ơn
con nhóc đó, nhờ nó mà tôi mới có một giấc ngủ ngon đến thế.
Tôi lái con SANTAFEB đen đi trên đường. Thật là lạ, có lẽ nhờ được
ngủ một giấc ngon lành mà sáng nay tôi thấy người tỉnh táo và sáng khoái
lạ. Đường giờ này vẫn còn ít người, tại bữa nay cao hứng thế nào tôi lại
muốn đi làm sớm để tạt qua quán cà phê hôm trước. Tôi thích sự yên tĩnh
của nó. Chợt tôi nhớ tới con nhỏ, nó từng bảo cái bàn tôi ngồi là chỗ quen
của nó, chứng tỏ nó cũng hay đến đó. Nhưng một người như nó mà cũng