VỢ ƠI! ANH BIẾT LỖI RỒI! - Trang 147

xắn và khoẻ mạnh. Nếu là con trai thì sẽ đẹp trai và tài năng như bố. Nếu là
con gái thì sẽ xinh đẹp và tinh quái như mẹ. Nhưng giờ thì ý nghĩ đó chẳng
còn đẹp như xưa.

Bữa cơm với đầy ắp tiếng cười duy chỉ có hai con người là gần như lạc
lõng trong thế giới của hạnh phúc gia đình. Thanh Trúc luôn gắp thức ăn
cho chồng mình. Còn ông Chan thì luôn mỉm cười và gắp lại cho vợ những
món thức ăn vợ thích. Và bé Hy – Un thì luôn cười toe và há miệng thật
rộng đón lấy những thìa bón từ mẹ Thanh Trúc. Bà Thanh và mẹ tôi thì lúc
nào cũng cười, cũng hạnh phúc trong niềm vui con cái yêu thương, quan
tâm nhau. Còn tôi và Thanh Mai. Hai con người luôn thường trực những nụ
cười gượng gạo trên môi. Những ánh mắt nhìn nhau chẳng còn tha thiết.
Những miếng gắp thức ăn cho nhau chẳng còn chứa chan đầy tình yêu
thương. Cái sự gượng gạo bao trùm lên chúng tôi, như con mọt đục khoét
vào từng kẽ nứt trong trái tim chúng tôi. Nỗi buồn và sự đau đớn cứ rằng xé
mãi không thôi.

Chương 55
“Tôi không bận tâm! Tôi không cần!”

Hôm nay là ngày đầu tiên vợ tôi đi làm với công việc bếp phụ ở khách sạn
Phương Đông. Và tôi phải có trách nhiệm (theo yêu cầu của mẹ) lái xe đưa
vợ ngày đầu tiên đi làm. Mẹ tôi dặn dò cô ấy đủ kiểu:
- Con nhớ là phải làm thật tốt nghe chưa. Bưng bê, hay cầm cái gì phải cẩn
thận, đổ vỡ người ta đuổi việc thì chết!
- Dạ!
- Mà mẹ nói thế thôi, chứ mẹ biết con làm được mà! Có giỏi thì con mới
được là 1 trong 3 người được chọn chứ!
- Con cám ơn mẹ!
Chúng tôi chào mẹ rồi lên xe đi làm. Qua tấm kính ô tô. Lúc này tôi mới
nhận ra. Vợ tôi gầy hơn xưa. Mẹ tôi tẩm bổ cho cô ấy nhiều thế mà vẫn
chẳng béo lên tí gì. Thật là phí công của mẹ! Đôi mắt cô ấy cứ dán chặt vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.