VỢ ƠI! ANH BIẾT LỖI RỒI! - Trang 148

cái kính xe nhìn chăm chăm vào hai bên đường. Có cái quái gì mà cô ấy cứ
phải dán mắt vào chúng chứ. Hai tay cô ấy cứ bấu chặt với nhau. Cô ấy
đang lo lắng? À cũng phải, ngày đầu tiên đi làm của cô ấy mà.
- Chẳng có gì mà phải lo lắng cả! – Cô ấy quay mặt, hướng đôi mắt đầy vẻ
ngạc nhiên nhưng không dám nhìn thẳng vào tôi như ngày xưa. – Sao phải
ngạc nhiên thế? Hết mình với công việc, cởi mở và niềm nở với mọi người
là được.
- Cám ơn anh!
- Ừ!
Sự im lặng lại bao trùm tất cả. Đôi mắt buồn lại hướng ra ngoài cửa kính
xe.
“- Nói thật là chuyện chia tay với anh Hải cháu cũng hơi buồn. Nhưng giờ
hết rồi!” – Câu nói ngày xưa của vợ chợt vang lên bên tai tôi. Ừ đúng, ngày
xưa tôi đã từng lôi cái ánh mắt buồn rười rượi cứ nhìn qua lớp kính xe về
với đôi mắt sáng long lanh và cái miệng cười líu lo mãi không thôi. Nhưng
giờ tôi đã trả lại vợ đôi mắt buồn ấy rồi.
Tôi ngồi trong phòng làm việc của mình. không hiểu sao hình ảnh của đôi
mắt buồn hơi hơi long lanh bởi những giọt lệ thường trực và có lẽ chỉ cần
chạm nhẹ chắc sẽ rơi ra mất. Tôi. Tôi còn yêu vợ nữa không nhỉ? Một câu
hỏi chợt vang lên trong đầu tôi. Chắc là…
- Anh Lâm!
- Cậu Đức sao vào không gõ cửa vậy?
- Trời đất! Em gõ sưng cả tay rồi đây này! Dạo này anh cứ suy nghĩ cái gì
ý, chẳng để ý đến xung quanh gì cả.
- Suy nghĩ cái gì đâu. Tại công ty nhiều việc quá!
- Anh Lâm này, em nói thật anh đừng giận đó.
- Ừ. Có bao giờ tôi giận cậu chưa?
- Anh nói thế thì em xin nói. Em thấy anh mãi làm việc và ít quan tâm tới
gia đình quá. Đặc biệt là chị dâu. Bữa trước, em thấy chị ngồi trong quán…
à “Khoảng Lặng” – nơi tổ chức đám cưới của anh chị đó. Trông chị ấy
buồn lắm. À không, chính xác là chị ấy đang khóc một mình. Anh chị có
chuyện gì đúng không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.