ngắn cùn cỡn để lộ cặp đùi trắng và cũng thon đấy. Trên tay cô ta còn phì
phèo điếu thuốc. Thật là một còn đàn bà hư hỏng. Đó là ý nghĩ vang lên
trong đầu tôi khi cô ta tự ý ngồi xuống, giật ly rượu từ tay tôi uống cạn và
nói:
- Anh đang buồn? Em có thể ngủ với anh đêm nay chứ?
Chúng tôi vào khách sạn. Tôi thuê phòng và ôm cô gái mà đến cái tên tôi
cũng chẳng biết lên phòng. Tôi một tay vẫn ôm gái, một tay tra khoá vào ổ.
Cánh cửa phòng vừa mở ra, tiếng phụ nữ chợt vang lên từ đằng sau.
- Anh Lâm! – Tôi quay đầu lại. Vợ tôi.
- Cô đến đây làm gì?
- Anh Lâm! Về với em đi! – Cô ấy xuống giọng, lại gần và kéo tay tôi. Hất
mạnh tay cô ấy ra khỏi người mình, tôi cười mỉa mai:
- Thế lúc trước cô có nghĩ phải về với chồng không? Hôm nay tôi cũng thử
xem cái cảm giác phản bội nó thế nào.
Tôi đẩy cửa cho mở rộng hơn, ôm gái đi vào. Tôi biết lúc này đây mọi thứ
về tôi đã sụp đổ trước mắt vợ. Vợ tôi có đau không? Nhưng trái tim tôi thì
đang đau lắm. Tôi muốn cứa vào trái tim vợ những vết đau của sự hận thù
nhưng nó lại cứa ngược lại vào tim tôi. Tôi muốn vợ cũng phải nếm cái
cảm giác đau đớn của một kẻ bị phản bội. Tôi muốn nhưng chưa bao giờ
hết, tôi mong cô ấy đẩy cửa, lôi tôi ra, giáng cho tôi một đòn thật đau vào
mặt. Nhưng, cô ấy không hề, cánh cửa vẫn im lìm. Và tôi biết đằng sau nó
là những giọt nước mắt ướt đẫm. Cô ấy, chỉ có thể làm được thế thôi sao?
Mà cũng phải, giờ thì cô ấy lâu đâu ra cái quyền bắt chồng về chứ. Lấy đâu
ra cái quyền được đánh ghen chứ! Cô ấy đã đánh mất tất cả từ cái đêm đáng
nguyền rủa đó rồi!
Cánh cửa chợt mở tung.
- Anh Lâm! Anh điên rồi! - Một bàn tay chắc khoẻ kéo tôi ra khỏi cô gái.
Cậu Đức. – Cô cầm lấy cái này rồi đi đi! – Cậu Đức rút ra mấy tờ tiền đưa
cho cô gái. – Cút đi nhanh trước khi tôi nổi điên. – Cậu ta lớn tiếng.
- Đúng là!... Đi thì đi! – Cô ta cầm tiền đút vào ngực rồi đánh mông đi
thẳng, liếc vợ tôi một cái rồi cười khẩy.
- Anh Lâm! Em thất vọng về anh quá đấy! – Tôi quay qua nhìn về phía cửa.