VỢ ƠI! ANH BIẾT LỖI RỒI! - Trang 175

giọng hát đàn ông vang lên từ phía sau cùng. Đứa bé im bặt và hình như bà
ngoại thấy nó mỉm cười.
“Nhìn trăng khuya nhớ đến những ngày đôi ta có nhau.
Bao nhiêu giấc mơ tan thành mây khói.
Giờ câu yêu phôi pha cũng chỉ vì ta quá khờ.
Biến yêu thương nay thành bao khổ đau.

Ngày em ra đi cũng là thời gian mưa rất nhiều.
Khi bao nhớ nhung nay càng nhung nhớ.
Giờ nước mắt chia ly lại làm cuộc đời ta đớn đau.
Cố níu dĩ vãng nay còn đâu

Cuộc đời lầm lỗi anh đây vẫn mong xin lỗi người.
Dù rằng giờ đây anh với em chẳng còn là gì.
Trong tim anh giờ trái đắng, còn lại 1 mình sâu lắng.
Cuộc đời đã mất khi bao yêu thương mình đã cố.”

Những cánh hoa hồng mềm như nhung vương khắp trên nền đất. Một cô bé
thiên thần tiến đến chỗ vợ tôi, mỉm cười thật tươi và trao cho cô ấy vòng
kết hoa đội đầu.

Mọi người vẫn ngơ ngác. Dàn nhạc và những cô bé thiên thần từ từ dãn ra
hai bên. Chàng trai với vòng hoa kết đội đầu đi trong tiếng nhạc du dương
và những cánh hoa hồng nhẹ tung bay. Chàng vẫn hát. Giọng hát mà từ
trước đến giờ chỉ hát cho người mình yêu. “Chỉ 1 lần cuối anh vẫn muốn
nói… xin… lỗi… người!”

Câu hát chợt dừng ở đó. Mọi người ngỡ ngàng nhận ra anh chàng đó là
người chồng đến muộn. Tôi bước đến chỗ vợ. Cô ấy nhìn tôi không giấu
nổi sự kinh ngạc pha chút gì đó giận dữ. Giận dữ vì tôi đến muộn, vì tôi bắt
bao nhiêu người phải chờ.
- Thanh Mai! Em hỏi anh có nhớ kỷ niệm ngày xưa không? Vậy thì anh trả
lời. Anh không muốn nhớ! Nhưng anh không thể làm được. Mẹ bảo anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.