VỢ ƠI! ANH BIẾT LỖI RỒI! - Trang 176

hãy đặt tay lên ngực hỏi con tim mình. Anh đã hỏi và nó nói: Nó không thể
đập nếu thiếu nhịp đập của trái tim em. Nó không thể sống mà thiếu em. Và
nó cần em!
Cô ấy vẫn đứng im. Nước mắt chợt lăn một vệt dài. Cô ấy nhìn tôi, đôi mắt
không hề chớp. Vẫn như ngày nào, tôi đưa tay lau nước mắt cho vợ. Cô ấy
vẫn lặng im, đôi mắt vẫn nhìn tôi, thật gần, thật kỹ. Nhưng nước mắt vẫn
rơi. Khuôn mặt ướt lệ. Tôi nắm lấy tay cô ấy. Một cái giật mình nhỏ.
Nhưng rồi đồi tay ấy vẫn nằm yên trong đôi tay tôi, ấm áp, cái vị ấm áp mà
từ rất lâu tôi đã đánh mất. Nắm chắc bàn tay người con gái mình yêu, tôi
ngước lên bà thẩm phản, rõng rạc:
- Tôi không ly dị! Tôi không muốn rời xa vợ tôi và con gái tôi!
Cả hội trường ồ lên. Thanh Mai nhìn tôi, giật tay ra khỏi tay tôi. Nứơc mắt
cô ấy lại chảy dài. Cô ấy mím chặt đôi môi cố ngăn không cho tiếng nấc bật
ra ngoài.
- Vợ ơi! Hãy về với anh! Anh yêu em!
Tôi nhớ như in tiếng vỗ tay to nhất mà tôi từng biết. Mẹ nhìn tôi mỉm cười.
- Sao còn chưa ôm anh hả?
- Gì?
- Không ôm là anh…
- Anh làm sao?
- Thì anh bế chứ sao!
Nói rồi tôi đưa tay bế bổng người con gái mình yêu.
- Anh làm cái gì thế? Thả em xuống đi. Mọi người đang cười đó!
- Họ đang mừng vui cùng chúng ta đấy!
- Mừng vui cái gì? Ai đã đồng ý trở về với anh hả?
- Kệ anh cứ bắt về đấy!
- Em sẽ kiện anh tội bắt cóc!
- Đâu có, anh cướp trước mặt mọi người mà!
-…
Giờ đây cô ấy đã nằm gọn trong vòng tay tôi rồi. Tôi siết chặt cô ấy vào
lòng mình. Từ giây phút này tôi sẽ giữ chặt cô ấy bằng tình yêu, sự quan
tâm và cả lòng vị tha. Có lẽ bạn sẽ bảo tôi có ngu ngốc không khi chấp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.