- Trưa nay ạ? Em công việc cũng đang nhiều. Nhưng thôi thế cũng được.
Vậy lại chỗ cũ hả anh!
- Ừ.
- Vâng, vậy hẹn trưa gặp lại anh nhé! – Cô ấy cúp máy trong khi tôi chưa
kịp nói thêm câu gì. Tiếc thật, duy nhất chỉ có mỗi một lần được nc điện
thoại gần một tiếng đồng hồ với cô ấy còn đâu, tôi và cô ấy chỉ nói chuyện
được dăm ba câu là y như rằng “cuộc đàm thoại của bạn” đã kết thúc.
Nhưng thôi, trưa nay tôi lại được gặp trực tiếp cô ấy mà. Như vậy cũng
tuyệt lắm rồi!
Tôi đến nhà hàng cũng khá sớm. Trong lúc ngồi chờ Thanh Trúc tôi
chợt nhớ tới con nhỏ Thanh Mai, không khéo hôm nay nó lại nhõng nhẽo
đòi bám đuôi theo chị nó đến đây phá đám tôi thì chết. Nghĩ vậy, tôi mở
máy tìm số điện thoại nó rồi ấn gọi. Đầu dây bên kia cái giọng đành hanh
không lẫn đi đâu được:
- Chú gọi cháu có chuyện gì?
- À thì hỏi thăm cháu một chút thôi!
- Chuyện lạ Việt Nam nhá! – Nghe có ghét không cơ chứ!
- Chuyện lạ gì đâu. Thế hôm nay cô bé có muốn đi ăn nhà hàng cùng chú
không?
- Bộ hôm nay chú trúng gío sao? – Con bé này, đúng là càng ngày càng khó
ưa. - Tự dưng mời cháu đi ăn nhà hàng làm gì?
- Vậy tưởng cô bé muốn ăn nên chú mời thôi. Nếu cô bé không thích thì để
dịp sau vậy. Chào cô bé nhé!
Tôi cúp máy thật nhanh, chỉ sợ thêm vài giây nữa nó đồng ý thì chết.
Tôi chơi nước chặn đòn nó trước. Để nếu muốn đi ăn cùng chị nó thì nó sẽ
không dám đi nữa. Ai bảo tôi mời nó bảo tôi hâm mà, à không trúng gió
mới đúng chứ. Tự hả hê với sự thông minh của mình, tôi vui cứ như mở cờ
trong bụng.
Còn gần 20 phút nữa mới tới giờ hẹn. Đúng là tâm trạng chờ đợi vừa