VÔ TRI - Trang 109

Được khích lệ bởi niềm hạnh phúc đang tỏa rạng từ người bạn, N. ngày

càng thêm thoải mái hơn; với một nụ cười đồng lõa, ông nói tới người tình
bí mật ngày xưa và cảm ơn Josef đã một lần đứng ra làm bằng chứng ngoại
phạm trước vợ ông. Josef không nhớ chuyện đó và chắc chắn là N. đã nhầm
anh với một người khác. Nhưng câu chuyện bằng chứng ngoại phạm, mà N.
kể cho anh thật lâu đẹp đến mức, hài hước đến mức rốt cuộc Josef cũng
nhận là mình đã đóng vai chính ở trong đó. Anh ngửa đầu ra sau và mặt
trời, xuyên qua tán lá, rọi chiếu một nụ cười mãn nguyện trên mặt anh.

Chính trong cái lúc sung sướng ấy bà vợ của N. bất chợt xuất hiện: “Anh

dùng bữa với chúng tôi chứ?” bà nói với Josef.

Anh nhìn đồng hồ và đứng dậy. “Tôi có một cuộc hẹn trong nửa tiếng

nữa.”

“Thế thì tối nay đến nhé! Chúng ta sẽ ăn tối cùng nhau”, N. nhiệt tình

nói.

“Tối nay thì tôi đã về tới nhà rồi.”

“Khi anh nói về tới nhà, thì nghĩa là...”

“Ở Đan Mạch.”

“Thật là lạ khi nghe anh nói điều đó. Nhà anh lại không phải là ở đây

sao?” bà vợ N. hỏi.

“Không. Ở đó.”

Một lúc im lặng kéo dài và Josef chờ đợi các câu hỏi: Nếu Đan Mạch

thực sự là nhà anh, thì anh sống ở đó như thế nào? Và với ai? Kể đi! Nhà
của anh trông như thế nào? vợ anh là ai? Anh có hạnh phúc không? Kể đi!
Kể đi!

Nhưng cả N. lẫn vợ đều không hỏi câu nào trong số đó. Trong một giây,

một hàng rào thấp bằng gỗ và một cây thông hiện ra trước mặt Josef.

“Tôi phải đi đây”, anh nói, và cả ba đi về phía cầu thang. Khi đi lên, họ

im lặng và, trong sự im lặng ấy, Josef đột nhiên bị chấn động bởi sự vắng
mặt của vợ mình; ở đây không có dấu vết nào của cô hết. Trong ba ngày ở
tại đất nước này, không một ai nói lời nào về cô. Anh đã hiểu: nếu ở lại đây,
anh sẽ mất cô. Nếu anh ở lại đây, cô sẽ biến mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.