VÔ TRI - Trang 111

43

Khi, sau chừng ấy năm, nhìn thấy Irena ở quán ăn giữa những người phụ

nữ khác, Milada đã cảm thấy một tình cảm trìu mến với cô; một chi tiết đặc
biệt thu hút bà: khi ấy Irena đã đọc cho bà một khổ thơ của Jan Skacel. Ở
cái xứ Bohême bé nhỏ, thật dễ dàng gặp và tiếp cận một nhà thơ. Milada có
quen Skacel, một người đàn ông to béo với khuôn mặc nghiêm nghị, như
tạc bằng đá, và bà đã rất thích ông với sự ngây thơ của một cô gái còn rất
trẻ thuộc một thời đại khác. Toàn bộ thơ của ông vừa được xuất bản thành
một tập và Milada mang nó đến để tặng cho bạn.

Irena lật giở cuốn sách: “Ngày nay người ta vẫn còn đọc thơ cơ à?”

“Không nhiều lắm nữa đâu”, Milada nói và rồi, thuộc lòng, bà đọc cho

cô nghe vài câu: “Buổi trưa, đôi khi, người ta nhìn thấy đêm đi về phía
dòng sông...
Hoặc nữa, nghe này: những cái hồ, nước nằm ngửa lên. Hoặc
nữa, có những tối, Skacel nói, khi không khí dịu dàng và mong manh tới
mức người ta có thể đi chân trần trên các mảnh thủy tinh vỡ”.

Nghe những câu đó, Irena nhớ đến những hình ảnh đột ngột hiện lên bất

ngờ trong đầu mình những năm đầu cuộc sống nhập cư. Đó là những mảnh
của cùng một cảnh trí.

“Hoặc hình ảnh này nữa: ... trên lưng một con ngựa, thần chết và một

con công.

Milada nói những lời đó bằng một cái giọng hơi run lên: chúng luôn gợi

lại cho bà hình ảnh này: một con ngựa đi qua cánh đồng; trên lưng nó là
một bộ xương tay cầm lưỡi hái và, đằng sau, trên mông ngựa, một con công
xòe rộng đuôi, đẹp rực rỡ và óng ánh như sự phù phiếm vĩnh cửu.

Đầy biết ơn, Irena nhìn Milada người bạn duy nhất mà cô tìm được ở đất

nước này, cô ngắm nhìn khuôn mặt tròn xinh đẹp của bạn được mái tóc
khuôn tròn thêm nữa; rồi Milada im lặng, tư lự, những nếp nhăn biến mất
trong sự bất động của làn da và bà trông một người phụ nữ trẻ; Irena muốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.