VÔ TRI - Trang 112

bà đừng nói nữa, đừng đọc thơ nữa, muốn bà cứ bất động và đẹp như thế
thật lâu.

“Chị vẫn luôn để kiểu tóc như thế này, phải không? Em chưa bao giờ

nhìn thấy chị để kiểu đầu nào khác.”

Như thể muốn né tránh chủ đề này, Milada nói: “Thế là một ngày nào đó

cuối cùng em cũng sẽ quyết định chứ?”

“Chị biết rõ là Gustaf có văn phòng ở cả Praha và Paris mà!”

“Nhưng nếu mình hiểu đúng, thì anh ấy muốn sống ở Praha.”

“Nghe này, đi lại giữa Paris và Praha không có gì phiền hà với em cả.

Em có công việc ở đây và ở đó. Gustaf là sếp duy nhất của em, bọn em sẽ
thu xếp, bọn em sẽ tùy theo tình hình mà ứng biến.”

“Điều gì giữ em ở lại Paris? Mấy cô con gái à?”

“Không. Em không muốn dính liền vào cuộc sống của chúng nữa.”

“Em có ai đó à?”

“Không có ai hết cả.” Rồi: “Căn hộ của em”. Rồi: “Sự độc lập của em”.

Và nữa thật chậm rãi: “Lúc nào cũng thế, em luôn có cảm giác cuộc đời em
là do người khác điều khiển. Trừ vài năm sau khi Martin mất. Đó là những
năm khó khăn nhất, em chỉ có một mình với hai đứa con, em phải tự xoay
xở. Thật là cảnh bần cùng. Chị sẽ không tin em đâu, nhưng hôm nay, trong
ký ức của em, đó là những năm hạnh phúc nhất của em”.

Bản thân cô cũng thấy sốc vì đã coi những năm sau cái chết của chồng là

những năm hạnh phúc nhất nên chữa lại: “Em muốn nói đó là dịp duy nhất
em được tự làm chủ đời mình”.

Cô im lặng. Milada không phá vỡ sự im lặng và Irena tiếp tục: “Em lấy

chồng khi còn rất trẻ, chỉ để thoát khỏi mẹ em. Nhưng cũng chính vì vậy, đó
là một quyết định bị ép buộc và không hoàn toàn tự do. Và còn hơn thế nữa:
để thoát khỏi mẹ em đã lấy một người đàn ông là bạn thân của bà ấy. Bởi vì
em chỉ quen biết những người quen của bà ấy. Vì vậy, ngay cả khi đã lấy
chồng, em vẫn phải nằm dưới sự kiểm soát của bà ấy”.

“Khi đó em bao nhiêu tuổi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.