VÔ TRI - Trang 114

“Nhưng thực sự chị vẫn là một người cộng sản đấy.”

“Từ đó không có nghĩa gì cả. Nhưng đúng là mình vẫn luôn là con gái

một gia đình nghèo khổ.”

Bà im lặng và trong đầu bà những hình ảnh chạy qua: một cô gái trẻ con

nhà nghèo yêu một cậu con trai nhà giàu; một người phụ nữ trẻ muốn tìm
thấy ở chủ nghĩa cộng sản ý nghĩa cuộc đời mình; sau năm 1968, một người
đàn bà chín chắn gia nhập phong trào ly khai và đột ngột biết tới một thế
giới rộng lớn hơn trước rất nhiều: không chỉ là những người cộng sản nổi
loạn chống đảng, mà còn các tu sĩ, những tù nhân chính trị cũ, những nhà tư
sản lớn mất vị thế. Và rồi, sau 1989, như thể vừa ra khỏi một giấc mơ, bà
trở lại thành người bà đã từng là: một cô gái trẻ già đi của một gia đình
nghèo.

“Thứ lỗi nhé, chị đã nói rồi nhưng em không chắc lắm: chị sinh ở đâu?”

Irena hỏi.

Bà nói tên một thành phố nhỏ.

“Hôm nay em sẽ ăn trưa với một người cũng quê ở đó.”

“Anh ta tên là gì?”

Khi nghe thấy cái tên, Milada mỉm cười: “Mình thấy là lại thêm một lần

nữa anh ta mang tới vận rủi cho mình. Mình đang định mời em đi ăn trưa.
Tiếc thật.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.