VÔ TRI - Trang 115

44

Anh đến đúng giờ nhưng cô đã chờ anh trong sảnh khách sạn. Anh dẫn

cô vào phòng ăn và bảo cô ngồi xuống trước mặt anh ở cái bàn mà anh đã
đặt trước.

Sau vài câu, cô ngắt lời anh: “Thế nào anh có thích ở đây không? Anh có

muốn ở lại không?”

“Không”, anh nói; rồi đến lượt anh hỏi: “Còn cô? Điều gì giữ cô ở lại

đây?”

“Không gì cả.”

Câu trả lời cả quyết và giống câu của anh đến mức cả hai phá lên cười.

Sự thông hiểu của họ đã được đóng dấu và họ bắt đầu nói một cách tự
nhiên, đầy thoải mái.

Anh gọi món và khi người phục vụ đưa cho anh thực đơn rượu vang,

Irena bèn đỡ lấy: “Anh gọi món, tôi gọi rượu!” Cô nhìn thấy trên thực đơn
vài thứ rượu vang Pháp và gọi một trong số đó: “Với tôi rượu vang là một
vấn đề danh dự. Họ không biết gì về rượu vang, đồng bào của chúng ta ấy,
còn anh, bị cùn mòn đi bởi cái xứ Scandinavia man dã đó, anh còn biết ít
hơn nữa”.

Cô kể cho anh chuyện những người bạn gái của cô đã từ chối uống rượu

vang Bordeaux mà cô mang về cho họ như thế nào: “Thử tưởng tượng mà
xem, rượu vang đặc biệt ngon năm 1982! Còn họ thì lại cố tình dạy tôi một
bài học về chủ nghĩa yêu nước, họ uống bia! Sau đó, họ thương hại tôi và,
khi đã say bia họ lại chuyển sang uống rượu!”

Cô kể chuyện, cô tỏ ra rất hài hước, họ cùng cười.

“Điều tồi tệ nhất là họ nói với tôi về những việc và những người mà tôi

không biết gì hết cả. Họ không muốn hiểu là thế giới của họ, sau chừng ấy
thời gian, đã bay biến khỏi đầu tôi rồi. Họ nghĩ rằng, với những điều đã
quên, tôi muốn trở nên thú vị. Xóa dấu vết của tôi. Đó là một cuộc trò
chuyện kỳ quặc: tôi đã quên mất họ là ai; họ không quan tâm tôi đã trở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.