VÔ TRI - Trang 117

khẳng định niềm đau khổ đó bằng niềm vui trở về. Thế nhưng lời khẳng
định đó không hề có. Họ cảm thấy bị đánh lừa. Và cả tôi nữa bởi vì, trong
thời gian đó, tôi đã nghĩ là họ yêu quý tôi không phải vì niềm đau khổ mà vì
chính bản thân tôi”.

Cô nói cho anh về Sylvie: “Cô ấy thất vọng vì tôi không chạy bổ về

Praha tham gia chiến lũy ngay ngày đầu tiên!”

“Chiến lũy nào?”

“Tất nhiên là làm gì có, nhưng Sylvie tưởng tượng ra. Tôi chỉ có thể đến

Praha nhiều tháng sau khi mọi chuyện đã xong xuôi, và ở lại một thời gian.
Khi quay lại Paris, tôi cảm thấy một nhu cầu vô cùng lớn là được nói
chuyện với cô ấy, anh biết đấy, tôi thực sự yêu quý cô ấy và những muốn kể
cho cô ấy mọi chuyện, bàn luận về tất cả, về cú sốc khi trở lại đất nước sau
hai mươi năm, nhưng cô ấy không muốn gặp tôi lắm.”

“Hai người các cô cãi cọ à?”

“Không hề. Chỉ đơn giản là tôi không còn là một người nhập cư nữa. Tôi

không còn thú vị nữa. Bởi vậy, dần dà, một cách lịch thiệp, với một nụ cười,
cô ấy thôi không còn tìm kiếm tôi nữa.”

“Thế thì cô nói chuyện với ai? Có ai hiểu cô?”

“Không có ai cả.” Rồi: “Với anh”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.