VÔ TRI - Trang 118

45

Họ im lặng. Và cô nhắc lại với cái giọng gần như là nghiêm trang: “Với

anh”. Cô còn nói thêm: “Không phải ở đây. Mà ở Pháp. Hoặc là nơi khác.
Bất kỳ đâu”.

Bằng những lời này, cô đã tặng cho anh tương lai của cô. Và dù cho

Josef không quan tâm đến tương lai, thì anh cũng cảm thấy hạnh phúc với
người phụ nữ này, người rõ mồn một là đang thèm muốn anh. Như thể anh
đang gặp lại mình rất xa xôi trước đây, vào những năm anh còn đi tán tỉnh
những cô gái ở Praha. Như thể những năm ấy giờ đây đang mời anh nối lại
sợi dây tại chính nơi anh đã cắt đứt. Anh cảm thấy trẻ lại bên cạnh người
phụ nữ không quen biết này và, đột nhiên, anh thấy thật không thể chấp
nhận được ý nghĩ sẽ phải rút ngắn buổi chiều hôm nay vì một cuộc hẹn với
cô con riêng của người vợ cũ.

“Cô thứ lỗi được không? Tôi phải gọi điện cho một người.” Anh đứng

dậy đi về phía một cabin điện thoại.

Cô nhìn anh, cái lưng hơi vồng lên, đang nhấc điện thoại: với độ lùi này,

cô nhìn được rõ hơn tuổi tác của anh. Khi cô nhìn thấy anh tại sân bay,
trông anh có vẻ trẻ hơn; giờ đây cô nhận ra là hẳn anh phải nhiều hơn cô
mười lăm, hai mươi tuổi; cũng như Martin, như Gustaf. Cô không thất vọng
vì điều đó, ngược lại, điều đó cho cô cái cảm giác đầy khích lệ rằng cuộc
phiêu lưu này, dù cho táo bạo và liều lĩnh đến đâu, vẫn thuộc vào trật tự
cuộc đời cô và ít điên rồ hơn vẻ bên ngoài của nó (tôi xin lưu ý: cô cảm
thấy được khích lệ giống như Gustaf, ngày trước, khi anh biết tuổi của
Martin).

Anh vừa mở miệng giới thiệu là cô con riêng đã tấn công ngay: “Chú gọi

cho cháu là chú sẽ không đến”.

“Cháu hiểu ra rồi đấy. Sau ngần ấy năm, chú có biết bao nhiêu việc phải

làm. Chú không có đến một phút rỗi rãi. Cháu cảm phiền nhé.”

“Khi nào chú đi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.