VÔ TRI - Trang 135

53

Anh cho toàn bộ đồ đạc vào va li và liếc nhìn khắp căn phòng để chắc

chắn là mình không bỏ quên thứ gì. Rồi anh ngồi xuống bàn và, trên một tờ
giấy ghi tên khách sạn, anh viết:

“Ngủ ngon nhé. Phòng thuộc về em cho đến trưa mai...” Anh những

muốn nói thêm điều gì đó thật dịu dàng, nhưng cùng lúc anh tự cấm mình
để lại dù chỉ là một từ sai quấy. Cuối cùng, anh viết thêm: “... em gái của
anh”.

Anh đặt tờ giấy lên thảm chỗ cạnh giường để chắc chắn là cô sẽ nhìn

thấy nó.

Anh cầm lấy tấm bìa ghi dòng chữ: không quấy rầy, khi đi ra, anh còn

quay lại một lần nữa nhìn cô đang ngủ và; trong hành lang, anh treo tấm bìa
lên tay nắm cánh cửa mà anh đóng lại không một tiếng động.

Trong sảnh, từ khắp xung quanh, anh nghe thấy người ta nói tiếng Séc và

lại một lần nữa, đó là một thứ ngôn ngữ đơn điệu và ơ hờ một cách khó
chịu, một thứ ngôn ngữ xa lạ.

Khi thanh toán tiền, anh nói: “Có một bà đang ở trong phòng tôi. Bà ấy

sẽ đi sau”. Và để chắc chắn là sẽ không ai ném lên cô một cái nhìn độc ác,
anh đặt trước người tiếp tân một tờ năm trăm curon.

Anh gọi một cái taxi đi ra sân bay. Trời đã tối. Máy bay bay lên một bầu

trời tối đen, rồi lao vào những đám mây. Sau vài phút bầu trời mở ra, yên
bình và thân thiện, điểm xuyết bởi các ngôi sao. Khi nhìn ra ngoài từ ô cửa
kính tròn, anh nhìn thấy, ở góc trời, một hàng rào thấp bằng gỗ và, trước
một ngôi nhà bằng gạch, một cây thông mảnh dẻ giống như một cánh tay
giơ lên.

Hết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.