51
Những đợt nức nở của cô kéo dài thật lâu và rồi, như một điều kỳ diệu,
chúng ngừng bặt, kế tiếp là một tiếng thở nặng nhọc: cô đã thiếp đi; sự thay
đổi này thật đáng ngạc nhiên và nực cười một cách buồn bã; cô ngủ, thật
sâu, không thể kìm nén. Cô không đổi tư thế, cô vẫn nằm ngửa, hai chân
dạng ra.
Anh vẫn nhìn vào bộ phận sinh dục của cô cái nơi nhỏ tí xíu, với một đặc
tính tiết kiệm không gian đáng ngưỡng mộ, đảm bảo bốn chức năng tối
quan trọng: kích thích; giao hợp; sinh đẻ; tiểu tiện. Thật lâu, anh ngắm nhìn
cái nơi đáng thương đã rã rời tỉnh ngộ và cảm thấy một nỗi buồn bã mênh
mông, mênh mông.
Anh quỳ xuống bên cạnh giường, cúi xuống cô giờ đây đang ngáy nhè
nhẹ; người phụ nữ này thật gần gũi với anh; anh có thể tưởng tượng ra là
mình ở lại với cô, chăm lo cho cô; trên máy bay, họ đã hứa với nhau là sẽ
không hỏi gì về đời tư của nhau; do đó anh không biết gì về cô, nhưng một
điều với anh thật là rõ ràng: cô yêu anh; sẵn sàng ra đi với anh, bỏ tất cả, bắt
đầu lại tất cả. Anh biết rằng cô gọi anh đến giúp cô. Anh có một cơ hội,
chắc chắn là cơ hội cuối cùng, được có ích, được giúp một ai đó và, giữa
đám đông những kẻ xa lạ dày đặc trên hành tinh này, tìm thấy một người
chị em gái.
Anh bắt đầu mặc quần áo, thật kín đáo, thật nhẹ nhàng, để không đánh
thức cô dậy.