VÔ TRI - Trang 128

49

Vừa làm tình, nhiều lần liền, một cách kín đáo, Josef vừa nhìn đồng hồ

đeo tay: còn hai tiếng, còn một tiếng rưỡi; buổi chiều tình ái này thật quyến
rũ, anh không muốn mất đi bất kỳ điều gì, bất kỳ cử chỉ nào, bất kỳ từ nào,
nhưng kết cục đã đến gần, không thể đảo ngược, và anh phải kiểm soát thời
gian đang trôi đi.

Cô cũng nghĩ tới thời gian đang ngắn dần lại; sự bậy bạ của cô lại càng

vì thế mà thúc đẩy lên và trở nên nồng nhiệt, cô nhảy từ sự phóng túng
ngôn từ này sang sự phóng túng ngôn từ khác, nghĩ là đã quá muộn rồi,
rằng sự điên rồ này đã đến điểm kết thúc và rằng tương lai của cô vẫn là sa
mạc. Cô nói thêm vài từ bậy nữa nhưng vừa nói chúng cô vừa khóc, rồi,
người rung lên vì những cơn nức nở, cô không chịu đựng được nữa, cô
ngừng mọi cử động lại và đẩy anh ra khỏi người mình.

Họ nằm cạnh nhau, rồi cô nói: “Đừng đi hôm nay, ở lại thêm đi”.

“Anh không thể.”

Cô im lặng một lúc lâu, rồi: “Khi nào em sẽ gặp lại anh?”

Anh không trả lời.

Với một sự cả quyết đột ngột, cô xuống khỏi giường; cô không khóc

nữa; đứng đó, trước mặt anh, cô nói với anh, không phải theo lối tình cảm
chủ nghĩa, mà với một cơn hung hăng bất chợt: “Hôn em đi!”

Anh vẫn nằm, do dự.

Bất động, cô đợi anh, nhìn thẳng vào mặt anh bằng toàn bộ trọng lượng

của một cuộc đời không có tương lai.

Không đủ sức chịu đựng thêm cái nhìn của cô, anh đầu hàng: anh đứng

dậy, tiến lại gần, đặt môi mình lên môi cô.

Cô nhấm nháp nụ hôn của anh, đo mức độ lạnh lẽo của nó và nói: “Anh

thật độc ác!”

Rồi cô quay về phía cái túi đặt trên bàn cạnh giường. Cô rút ra từ đó một

cái gạt tàn và chìa cho anh. “Anh có nhận ra nó không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.