VÔ TRI - Trang 28

11

Milada là đồng nghiệp của Martin tại cùng một viện. Ngay khi bà xuất

hiện ở cửa căn phòng, Irena đã nhận ra, nhưng mãi đến giờ, khi cả hai đã
cầm ly rượu trên tay, Irena mới có thể nói chuyện được với bà; cô nhìn bà;
khuôn mặt bà vẫn giữ nguyên hình dạng đó (tròn), cùng mái tóc nâu đó,
cùng kiểu tóc đó (quây tròn, trùm lấy hai tai và dài xuống đến dưới cằm).
Bà tạo ấn tượng chưa hề thay đổi chút nào; chỉ có điều, khi bà bắt đầu nói,
khuôn mặt bà đột nhiên biến đổi: da bà nhăn lại và giãn ra, môi trên của bà
đầy những đường vạch mảnh thẳng đứng trong khi những nếp nhăn, trên má
và cằm bà, thay đổi vị trí, thật nhanh chóng, theo từng cử động. Irena tự nhủ
hẳn là Milada không nhận ra những cái đó: không ai tự nói chuyện với mình
trước một tấm gương cả; do đó bà chỉ biết đến khuôn mặt bất động của
mình, với làn da gần như trơn nhẵn; tất cả những cái gương trên đời đều
làm bà tin rằng bà vẫn luôn đẹp.

Vừa nhấm nháp rượu vang, Milada vừa nói (trên khuôn mặt đẹp của bà,

ngay lập tức, những nếp nhăn hiện ra và bắt đầu điệu nhảy của chúng): “Trở
về không hề là chuyện dễ dàng, phải không?”

“Họ không thể hiểu là chúng tôi đã ra đi mà không có chút hy vọng trở

về nào. Chúng tôi đã cố gắng gắn chặt vào nơi chúng tôi sống. Chị có biết
Skacel không?”

“Ông nhà thơ?”

“Trong một đoạn thơ ông ấy nói đên nỗi buồn của ông ấy, ông ấy nói là

muốn xây một ngôi nhà rồi tự nhốt mình vào đó trong vòng ba trăm năm.
Ba trăm năm. Chúng tôi đều nhìn thấy một đường hầm dài ba tràm năm ở
trước mặt.”

“Thì đúng rồi, chúng tôi ở đây cũng thế thôi.”

“Vậy thì tại sao người ta lại không muốn biết điều đó cơ chứ?”

“Bởi vì người ta phải sửa chữa các tình cảm nếu các tình cảm nhầm lẫn.

Nếu Lịch sử cho thấy là chúng sai.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.