VÔ TRI - Trang 39

15

Anh bấm chuông cửa và người anh trai, hơn anh năm tuổi, mở cửa. Họ

bắt tay nhau rồi nhìn nhau. Đó là những cái nhìn tập trung cao độ và họ biết
điều ấy nghĩa là gì: họ ghi lại, một cách nhanh chóng, một cách kín đáo, hai
người anh em, tóc, nếp nhăn, răng; cả hai cùng biết mình đang tìm kiếm ở
khuôn mặt đối diện kia điều gì và cả hai cùng biết người kia đang tìm đúng
điều ấy trên mặt mình. Họ xấu hổ vì đã làm vậy, bởi những gì mà họ tìm, đó
là cái khoảng cách có thể có giữa người kia và cái chết hoặc, nói theo một
cách thức tàn nhẫn hơn, họ tìm kiếm ở người kia cái chết đang ló hiện. Họ
muốn kết thúc thật nhanh sự dò hỏi nhuốm màu chết chóc này và vội vã tìm
ra một câu nói có khả năng làm họ quên đi vài giây mang điềm xấu kia, một
lời cảm thán, một câu hỏi hoặc, nếu có thể (đó hẳn sẽ là một món quà của
ông trời), một câu nói đùa (nhưng không có gì đến kịp để cứu họ).

“Vào đi nào”, cuối cùng người anh nói và, quàng tay quanh vai Josef,

dẫn anh vào phòng khách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.