VÔ TRI - Trang 48

19

Cuối bữa ăn trưa, trước tách cà phê, Josef nghĩ đến bức tranh của mình.

Anh tự nhủ làm cách nào để mang nó đi được và liệu, trên máy bay, nó có
quá cổng kềnh hay không. Liệu có tiện hơn nếu gỡ toan khỏi khung rồi
cuộn nó lại không?

Anh đã suýt nói đến chuyện ấy thì người chị dâu lên tiếng: “Chắc chắn là

em phải đến gặp N.”

“Em còn chưa biết được.”

“Đó là người bạn lớn của em.”

“Thì vẫn là bạn của em mà.”

“Năm 48, tất cả mọi người đều run sợ trước ông ấy. Đồng Chí Ủy Viên!

Nhưng ông ấy đã làm rất nhiều việc cho em, phải không nào? Em phải đến
gặp ông ấy đi!”

Người anh trai vội ngắt lời vợ và chìa cho Josef một cái gói nhỏ: “Đây là

cái bố đã giữ lại như một kỷ niệm về em. Bọn anh tìm được sau khi bố
mất.”

Có vẻ như là anh trai anh sắp phải đến bệnh viện; cuộc gặp của họ sắp

kết thúc và Josef nhận ra rằng bức tranh của anh đã biến mất khỏi cuộc nói
chuyện. Thế nào cơ! Chị dâu anh nhớ tới người bạn N. nhưng bức tranh của
anh thì lại quên mất? Thế nhưng, dù cho có sẵn sàng từ bỏ toàn bộ món
thừa kế của mình, từ bỏ phần của anh với cái nhà, thì bức tranh vẫn là của
anh, của một mình anh, với tên anh ghi bên cạnh tên người họa sĩ! Làm sao
mà họ, bà ta và ông anh trai của anh, lại có thể làm ra vẻ nó không thuộc về
anh?

Bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề và người anh trai bắt đầu kể

một câu chuyện buồn cười nào đó. Josef không lắng nghe. Anh nhất quyết
đòi lại bức tranh và, tập trung vào những gì muốn nói, anh lơ đãng liếc nhìn
cổ tay ông anh trai và cái đồng hồ đeo trên đó. Anh nhận ra nó: to, đen, hơi
lỗi mốt; nó từng ở trong căn hộ của anh và ông anh trai đã lấy nó đi. Không,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.